Chương trước
Chương sau
“Tìm! Lập tức đi tìm cho tôi! Xem xem Tần Chí Dũng đang ở đâu!” Lâm Đại Cường sợ hãi trong lòng, vô cùng kinh hãi: Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông già râu tóc bạc trắng kia là ảo ảnh hay là hiện tượng siêu nhiên?

Tiếp đó anh ta gọi điện báo cáo: “Alo? Đội trưởng Hình, không xong rồi, trên đường đi chúng tôi bị cướp! Tần Chí Dũng không thấy đâu nữa rồi! Cái gì? Không sao, người của chúng ta đều không sao cả! Chúng tôi vừa lật xe lại... À, chuyện là thế này, cả ba xe của chúng ta đều bị lật cả! Sau đó chúng tôi đã lật xe lại, thì phát hiện Tần Chí Dũng không thấy đâu nữa! Đội trưởng Hình, bây giờ phải làm thế nào?”

Hình Liên Cương tức giận: “Còn làm sao được nữa! Tìm đi! Lập tức đi tìm cho tôi! Không tìm được thì đừng có mà về!”

Anh ta quả thực vô cùng tức giận, mười mấy tên cảnh sát đặc nhiệm, lại thêm cảnh sát hình sự, còn có cả giám ngục, vậy mà đến một tên phạm nhân cũng không áp giải đến trại giam được? Tuy nói là bị cướp, nhưng có vẻ như chỉ có một người cướp? Đây quả thật là vô lý!

Cho dù bọn họ có tìm kiếm thế nào cũng đều vô ích.

“Chí Dũng, con sao thế này? Sao lại bị thương rồi? Lẽ nào trong lúc thẩm vấn, cảnh sát còn đánh con?” Khi Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cứu được Tần Chí Dũng, lúc đó không kịp hỏi thăm, mà chạy cách đó gần 1km mới dừng lại, nhìn chân bị bó bột và vết sưng trên mặt của Tần Chí Dũng, trầm giọng hỏi.

“Thầy, là Diệp Vô Phong, cái tên khốn kiếp đó đánh gãy chân con, cũng không chắc là có thể hồi phục lại như xưa không nữa!” Tần Chí Dũng nghiến răng ken két: “Thầy, thầy nhất định phải trả thù cho con!”

“Diệp Vô Phong? Cái tên này ra tay thật sự là tàn độc!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận Đàm Thuận cũng nghiến răng nghiến lợi: “Con yên tâm, thầy nhất định sẽ giết chết cậu ta! Cái tên này đến tỉnh Phụng Thiên chính là tìm cái chết!”

“Cảm ơn thầy!” Tần Chí Dũng thở hổn hển, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận tiếp tục dìu anh ta đi về phía đường cao tốc, đến đường cái, quả nhiên Trần Cương đã lái xe đến, đợi ở bên đường.

Để Tần Chí Dũng lên xe, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đưa tay đóng cửa, thở dài: “Chí Dũng, đi đi! Từ nay về sau tốt nhất là đừng nên quay lại!”

“Thầy!” Tần Chí Dũng không nhịn được ôm lấy tay của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận: “Thầy! Con không muốn rời xa thầy.”

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận hét lớn: “Ngu xuẩn! Con ở lại tỉnh Phụng Thiên sớm muộn gì cũng bị cảnh sát bắt! Đi đi! Đi khỏi tỉnh Phụng Thiên càng xa càng tốt, đến chỗ bọn Tây trốn cũng được. Chí Dũng, thời gian còn dài, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau!”

“Vâng, thầy!” Tần Chí Dũng trầm giọng nói.

Thực ra anh ta có linh cảm, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận tuổi đã già, mấy chục năm nữa chỉ sợ không thể gặp lại thầy được!

Lần chia tay này chính là chia tay mãi mãi.

Ầm! Cửa xe đóng lại.

Tần Chí Dũng kéo cửa sổ xuống: “Thầy!”

“Đi đi!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận vẫy vẫy tay, quay người đi.

“Anh Dũng, đi thôi!” Trần ***** *** tiếng, đạp ga, chiếc xe phóng nhanh đi.

Tần Chí Dũng bật khóc: “Tôi thật sự phải đi khỏi tỉnh Phụng Thiên sao? Nơi này là nhà của tôi!”

Trong lòng Trần Cương cũng cảm thấy khó chịu: “Anh Dũng, tình hình căng thẳng, không còn cách nào khác! Chỉ cần anh để lại phương thức liên lạc, một khi tình hình đỡ hơn, tôi sẽ liên lạc với anh ngay, được không?”

Tần Chí Dũng gật đầu: “Được, cảm ơn anh, Trần Cương.”

Trần Cương nói: “Ông chủ Lôi nói rồi, đưa cho anh ba tỷ tiền mặt trước, đưa nhiều quá anh khó cầm được. Ngoài ra, trong thẻ này còn có mười lăm tỷ, chắc là đủ để anh tiêu vài năm rồi.”

“Được. Trần Cương, thay tôi cảm ơn ông chủ Lôi.” Tần Chí Dũng lưu luyến không nguôi, quay đầu lại nhìn: “Tỉnh Phụng Thiên, tôi đi đây!”

Vừa dứt lời, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề mở mắt.

Rời đi cũng quá vội vàng, thực ra anh ta còn có vợ con ở đây nữa! Còn có bố mẹ cũng đang sống ở đây!

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận vội vã như vậy là vì ông ta còn chuyện phải làm, Âu Dương Lôi từng nói với ông ta, tối nay sẽ gặp Hồ Trọng, không có Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đi cùng, Âu Dương Lôi không yên tâm.

Hai giờ sáng, ở bên trong một tiệm sửa xe bỏ hoang, Âu Dương Lôi dẫn theo Trần Cương và hơn hai mươi người anh em khác, đều dắt đao ở eo, khí thế mạnh mẽ đang đợi ở khoảng trống bên ngoài.

Két! Bên ngoài có tiếng phanh xe chói tai truyền đến, Âu Dương Lôi cùng những người khác đưa mắt nhìn về phía cửa ga ra.

Không cần phải nói, kẻ đi đầu tiên, đương nhiên là trùm buôn ma tuý Hồ Trọng, trên người treo túi đạn, trên lưng dắt hai khẩu súng, sau lưng còn súng máy, trông giống tên cướp chuẩn bị đi đánh nhau.

Đám người phía sau, mỗi người cầm một khẩu súng máy và một túi đạn, mười mấy người loạng choạng đi tới, lập tức chĩa súng xung quanh, cảnh giác cao độ.

“Ông chính là Âu Dương Lôi?” Tiếng Trung của Hồ Trọng tuy rất lưu loát nhưng vẫn mang khẩu âm của người ngoại quốc.

“Hồ Trọng? Hồ lão đại?” Âu Dương Lôi cười cười, trên người mặc quần áo thời Đường, lại không cầm theo vũ khí nào cả: “Hồ lão đại từ xa đến đây, vất vả rồi.”

Hồ Trọng lắc đầu: “Tôi không phải lão đại, tôi là lão nhị.”

“Ố?” Âu Dương Lôi suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng: Lão nhị? Trong văn hóa của Trung Hoa còn có nghĩa khác! Tượng trưng cho bộ phận kia của đàn ông!

Hồ Trọng vô cùng tự hào, dùng tiếng Trung nói: “Đúng vậy! Hồ Trọng là tên tiếng Trung của tôi. Tên tiếng Trung của anh trai tôi là Hồ Bá, anh ấy mới là lão đại của chúng tôi, hiện tại đang ở Miến Điện làm sư đoàn trưởng.

“À! Sư đoàn trưởng Hồ!” Âu Dương Lôi cũng sửng sốt một lúc, sư đoàn trưởng, từng dẫn dắt hơn hai mươi ngàn lính quân sự! Không thể trêu chọc được nha.

“Đúng vậy, anh ấy mới là lão đại của chúng tôi, tôi là em trai ruột của Hồ Bá.” Hồ Trọng giải thích rõ ràng.

Thì ra sau khi bọn họ lấy tên tiếng Trung mới dựa theo cổ ngữ bá trọng thúc quý để xếp thứ tự thế nên mới có chuyện như thế này.

Âu Dương Lôi đột nhiên gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy! Nếu như ông hai đã đích thân đến tỉnh Phụng Thiên, chắc chắn là mang theo không ít hàng đâu nhỉ? Lần này cần trả bao nhiêu tiền mặt đây nhỉ?”

“Sáu mươi tỷ.” Hồ Trọng sờ sờ râu: “Tiền mặt, nhất định phải là tiền mặt.”

“À, ông chủ Hồ Trọng, là thế này, tối nay tôi chỉ chuẩn bị có mười lăm tỷ tiền mặt. Dù sao thì mấy chục tỷ tiền mặt mang đi cũng có vấn đề.” Âu Dương Lôi thành thật nói, mấy chục tỷ cũng phải mấy chục cân mang đi theo người quả thực không dễ dàng.

“Ha ha!” Hồ Trọng cười khẩy: “Ông chủ Âu Dương, ý ông là, ông không mua nổi số hàng của chúng tôi đúng không?”

Âu Dương Lôi lắc đầu nguầy nguậy: “Ông chủ Hồ Trọng, ông đừng hiểu lầm! Chỉ là tôi không nghĩ ông lại đem đến nhiều hàng như thế, sáu mươi tỷ tiền mặt, bây giờ tôi lập tức chuẩn bị, cũng phải mất hai ngày, bởi vì đến ngân hàng rút tiền cũng không dễ dàng, rất nhiều quy định.”

“Ồ, vậy thì tôi nhận trước mười lăm tỷ vậy! Ông chủ Âu Dương, quy tắc của chúng tôi là tiền trao cháo múc.” Hồ Trọng không chút nhân nhượng, lập tức nói.

“Hơn nữa, tôi chỉ đợi ông chủ Âu Dương một ngày thôi, tối mai nếu ông không xoay được bốn mươi lăm tỷ thì tôi sẽ bán số hàng này cho người khác.” Hồ Trọng lạnh lùng nhìn Âu Dương Lôi, rõ ràng là không hề nể tình bạn bè gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.