Chương trước
Chương sau
Đại Tùng vừa mới xông vào được nửa người thì nhận thấy ở sau cánh cửa ra vào có người!

Đại Tùng dù sao cũng là cao thủ gần tới cấp Tông Sư, cho nên anh ta lập tức dừng lại, muốn lùi lại.

Vù! Bàn tay của Diệp Vô Phong đưa ra nhanh như chớp, vô cùng chính xác tóm lấy cổ Đại Tùng!

Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong giơ chân ra chặn, trực tiếp làm Đại Tùng ngã trên mặt đất. Hơn nữa khi anh ta ngã xuống đất, Diệp Vô Phong đã khống chế hai tay của Đại Tùng, ép đầu gối phải của anh vào lưng Đại Tùng đè chặt trên mặt đất!

Bụp! Diệp Vô Phong thậm chí còn đưa chân ra đá cho cửa đóng lại. Toàn bộ quá trình không mất đến một giây.

Còn Quách Đại Chủy và Nhị Năng chỉ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng xảy ra, chứ cũng không thấy rõ Diệp Vô Phong đã khuất phục Đại Tùng như thế nào cả.

“Này? Cậu là ai? Mà dám ở trên địa bàn của ông đây làm hại ông đây?”

Cả người Đại Tùng không thể động đậy, giãy dụa một hồi cũng vô dụng, trong lòng thầm chấn động, nhưng ngoài miệng vẫn không yên. Dù sao anh ta cũng tung hoành ở Phụng Thiên này đã lâu rồi, Đại Tùng có bao giờ bị đẩy xuống đất như thế này đâu?

Diệp Vô Phong nói: “Tôi tìm anh có việc, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi một cách thành thật.”

Đại Tùng hừ một tiếng nói: “Tôi cũng là một người đã bôn ba lâu ở Phụng Thiên này, cũng có chút tiếng tăm! Dù cậu có giết chết tôi, tôi cũng sẽ không nói một lời! Cho dù cậu hỏi cái gì, cũng đừng nghĩ đến việc nhận được câu trả lời từ tôi!”

“Anh không phục sao?” Diệp Vô Phong thờ ơ hỏi.

Đại Tùng chế nhạo: “Cậu cố tình đánh lén ông đây, vậy làm sao tôi lại chịu phục cậu chứ? Trừ khi cậu đánh trước mặt tôi, nếu như cậu thắng, tôi sẽ nói bất cứ điều gì cậu yêu cầu.” Đại Tùng rất có tự tin với võ công của bản thân.

Tuy rằng lúc nãy khi Diệp Vô Phong bắt anh ta, anh ta chưa kịp phản kháng nhưng anh ta cảm thấy rằng đó là vì mình mất cảnh giác, không phải bởi vì Diệp Vô Phong có võ công cao hơn mình.

“Hơ hơ.” Diệp Vô Phong cười: “Anh muốn đấu công bằng? Vậy sau đó sẽ trả lời câu hỏi của tôi?”

Đại Tùng ra sức gật đầu: “Được! Chỉ cần cậu thắng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu!”

“Nói lời giữ lời.” Diệp Vô Phong nói.

“Nhanh lên!” Đại Tùng nói tiếp, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy Diệp Vô Phong trông như thế nào, trong lòng lại càng thêm tức giận. Cho dù trong trường hợp nào anh ta muốn dùng nắm đấm của chính mình để làm chủ!

Khi nãy Diệp Vô Phong bắt anh ta, hoàn toàn không có khiến cho anh ta bị thương một chút nào. Vì vậy, ngay khi Diệp Vô Phong buông ra, Đại Tùng đã dễ dàng nhảy lên và vươn vai kéo dãn tay chân, sau đó nhìn Diệp Vô Phong ở đối diện: “Hả? Cậu còn trẻ như vậy? Cậu nhóc, cậu là ai? Các cậu đến Phụng Thiên làm gì? Lại dám giở trò với ông đây ở hội sở riêng, quả là khâm phục sự tự tin của cậu.”

“Đại Tùng, anh dám xưng ông đây trước mặt tôi, tôi phải tát hai cái mới được.”

Diệp Vô Phong nheo mắt lại, khinh thường nhìn anh ta: “Ra tay đi.”

“Được lắm! Cậu lại muốn tát ông đây hai cái sao? Được lắm, tự  lại đây ăn đánh đi!”

Đại Tùng đã vào tư thế, hóa ra đó là chiêu thức hố chân của Bắc Phái. Căn phòng có hơi hẹp nhưng kỹ năng dùng chân của anh ta rất tuyệt vời, ở nơi chỉ có một mét vuông như thế này mà anh ta vẫn thi triển nó một cách mạnh mẽ.

Ầm ầm ầm! Đôi chân của Đại Tùng giống như cối xay gió, quay ngoắt về phía Diệp Vô Phong!

Quách Đại Chủy và Nhị Năng sợ đến mức cố gắng thu mình vào góc tường, không dám quan sát trận chiến của bọn họ.

Bóng dáng của Diệp Vô Phong chợt lóe lên, Đại Tùng chỉ cảm thấy hoa mắt, bốp, bốp!

Mặt lại bị tát hai cái? Thậm chí bản thân còn đang loạng choạng và suýt ngã?

Anh ta nghĩ rằng thế đứng của mình rất hoàn hảo không một chỗ sơ hở, thế nhưng còn không kịp chạm được đến góc áo của người ta?

Trên khuôn mặt anh ta truyền đến cảm giác đau rát, như muốn nói với anh ta rằng tất cả chuyện này đều là sự thật.

“Cậu...” Cái gọi là chỉ bằng một cái giơ tay của chuyên gia thì có thể biết ngay đối thủ có thể nhẹ nhàng tát anh ta hai cái được hay không, đương nhiên còn có thể đánh anh ta bất tỉnh chỉ bằng một phát!

“Bạn à, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Đại Tùng này thật may mắn khi có thể kết bạn với một cao thủ như thế này. Quả đúng là may mắn ba đời!”

Đại Tùng thay đổi thái độ ngay lập tức, thậm chí không nhìn đến Nhị Năng ở bên cạnh đã bị đánh dập nát ngón tay.

Khi Quách Đại Chủy và Nhị Năng thấy Anh Đại Tùng bị tát hai cái, họ ngay lập tức hiểu chuyện, lòng hai người nặng trĩu, đây là đang diễn kịch bản gì vậy?

Diệp Vô Phong nhẹ giọng nói: “Tôi tới đây để điều tra kỹ vụ án Mã Tú Anh bị trúng độc và bị phá hủy giọng hát vào hai năm trước. Dù là ai khiến Mã Tú Anh trở nên như vậy thì cũng phải trả giá đắt.”

“Điều tra?” Sắc mặt Đại Tùng thay đổi ngay.

“Bạn à, bạn bè khắp nơi đều lấy tình nghĩa đặt lên hàng đầu. Mặc dù Đại Tùng không có kỹ năng như người ta, nhưng tôi thật sự không thể trả lời cậu chuyện này được.”

Diệp Vô Phong cười gật đầu: “Ừ, Đại Tùng, tôi hy vọng cái miệng của anh đủ cứng.”

“Ý cậu là gì?” Thực ra anh ta đã nhìn thấy những ngón tay dập nát của Nhị Năng rồi. Đại Tùng bị sốc và lập tức quay về tư thế cảnh giác.

“Chẳng nhẽ cậu lại dám ra tay ở hội sở riêng sao? Tôi nói cho cậu biết, Đại Tùng tôi là là người của ông Thất! Cậu phải cân nhắc kỹ càng, có nên động đến ông Thất hay không! Hơn nữa, sư phụ của tôi chính là Bắc Thoái Vương!”

Bạch Tinh Đồng thầm kinh ngạc ở trong lòng, người của toàn tỉnh Liêu Đông đều biết đây tên Bắc Thoái Vương là một cao thủ hàng đầu, từ nhỏ đã có tài năng võ nghệ xuất chúng. Sau này được thăm viếng các cao thủ nổi tiếng, hiện tại vẫn là người mạnh nhất bên cạnh ông Thất, nghe nói đã đạt đến cấp chiến thần!

Kiều Thất đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở tỉnh Liêu Đông chính là nhờ Bắc Thoái Vương làm nơi nương tựa lớn nhất.

Diệp Vô Phong cảm thấy buồn cười bởi vẻ giang hồ của Đại Tùng, không thể đánh bại anh nên đem nó ra làm chỗ dựa vững chắc, đây chẳng khác nào là một trò bịp bợm của trẻ con.

Anh ngoắc ngoắc tay với Đại Tùng: “Tôi cũng coi trọng anh vì anh rất đàn ông, cho nên anh có thể dốc hết sức mà tấn công tôi.”

Đại Tùng nghiến răng quyết định đơn giản hóa chuyện phức tạp này, ngừng sử dụng những chiêu thức hào nhoáng bên ngoài, chỉ sử dụng Liên Hoàn Ba Chân, xem Diệp Vô Phong đối phó như thế nào.

Đại Tùng rất tự tin, Liên Hoàn Ba Chân này đã hạ gục không biết bao nhiêu bạn bè từ khắp nơi đến thách đấu, nên dù thanh niên trước mặt có mạnh mẽ đến mấy cũng khó đánh bại được chính mình.

Anh ta lướt về phía trước một bước gọn gàng, hai nắm đấm hất tung lên, đá về phía Diệp Vô Phong!

Nếu Diệp Vô Phong né được, chưởng thứ hai sẽ đến ngay lập tức.

Tuy nhiên, Diệp Vô Phong đã không cho anh ta cơ hội thực hiện cú đá thứ hai. Khi chân phải của Đại Tùng đang đá về phía anh, Diệp Vô Phong chỉ trượt nhẹ về phía anh ta, động tác này có thể được mô tả là chính xác đến từng milimet.

Không chỉ khiến anh tránh đòn đánh thẳng của đối phương, đồng thời tay còn dễ dàng nắm lấy mắt cá chân phải của Đại Tùng!

Với một cú đá nhẹ từ chân của Diệp Vô Phong, Đại Tùng ngã một cái bụp xuống đất. Mặc dù anh ta đã dùng cả hai tay để chống xuống mặt đất, nhưng mắt cá chân phải của anh ta vẫn nằm trong tay Diệp Vô Phong!

Bỗng Diệp Vô Phong xoay người, ném thân hình cao một mét tám của Đại Tùng lên!

Anh ta xoay người bay theo một đường cung hình bán nguyệt, vững vàng rơi xuống thảm!

“Hự!” Đại Tùng còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã trực tiếp rơi vào hôn mê, nội tạng đều bị tổn thương.

Khoảng cách giữa hai người quá lớn!

Bốp, bốp! Diệp Vô Phong bước tới, tát vào mặt Đại Tùng vài cái nữa và ấn mạnh vào nhân trung của người đàn ông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.