Dì Mã thế mà không nói tiếng nào, thật ra không phải gan bà ấy lớn, mà là sợ đến choáng váng đầu óc cả rồi!
Bà ấy chưa từng thấy ai dám đập phá cửa tiệm như Diệp Vô Phong!
Bình phong, rầm!
Bàn, rầm!
Tủ đựng bát đũa đã khử trùng, rầm!
Tủ kính lạnh đựng bia và thức uống, rầm!
“Má!” Đến lúc này bà chủ mới kịp phản ứng, bà ta gào lên, không kể đầu đuôi đã xông về phía Diệp Vô Phong: “Thằng chó! Dừng tay! Mày dừng tay lại ngay! Tin tao báo cảnh sát không?”
“Rầm!” Diệp Vô Phong tiếp tục đập: “Thằng nào báo cảnh sát thằng đó là chó! Bà báo đi!”
Ông ba Giang không dám đến gần Diệp Vô Phong, ông ta thấy, lúc Diệp Vô Phong đập đồ không hề có cảm xúc quá khích, ngược lại vô cùng bình tĩnh, trông anh chẳng hề tức giận chút nào, người như vậy mới đáng sợ thật sự.
Bà chủ lao đến đánh, Diệp Vô Phong liền đá bà ta ra xa: “Báo cảnh sát đi! Chịu không nổi rồi à?” Loảng xoảng! Rầm!
Thật ra Diệp Vô Phong cũng rất ghét loại người làm chủ kiểu này, tiền của người làm như dì Mã mà cũng muốn ăn xén ăn bớt, xem việc đó là lẽ hiển nhiên, giống như bà ta sinh ra vốn là để bắt nạt đám người nhỏ nhoi đó vậy.
Nếu không, với trình độ và cấp bậc xã hội của mình, có cho Diệp Vô Phong cũng chẳng thèm đập cái quán này.
“Trời ơi ngó xuống mà coi! Giang hồ nè! Đừng đập nữa! Hu hu, đừng đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780345/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.