"Con cáo có xảo quyệt hơn nữa, sớm hay muộn cũng sẽ lòi đuôi! Diệp Vô Phong, tôi cảnh cáo anh, đừng có chơi với lửa." Quách Vạn Phúc dữ tợn nhìn Diệp Vô Phong.
Vẻ mặt Diệp Vô Phong đau khổ, anh nói: "Đội trưởng Quách, tôi làm gì có đuôi! Không tin anh xem xem!" Nói đoạn, Diệp Vô Phong vậy mà lại định cởi quần, có ý định để Quách Vạn Phúc xem mông mình!
Các cảnh sát hình sự khác đang điều tra chỉ đành nín cười, Quách Vạn Phúc híp mắt lại: "Cứ việc giả ngu đi, Quách Vạn Phúc tôi đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ tên tội phạm nào!"
"Hơn nửa đêm, cảnh sát các người đến đây làm gì?" Tiêu Sắc dụi mắt đi đến, bất mãn cau mày.
"Mời cô lập tức ra khỏi phòng! Cảnh sát chúng tôi có vụ án nghiêm trọng, cần phải điều tra ngay lập tức, mong cô không cản trở chúng tôi thi hành công vụ!" Lập tức có cảnh sát hình sự ngăn Tiêu Sắc lại.
Tiêu Sắc bất đắc dĩ phải đứng ngoài hành lang, lúc này, Bạch Nhạn Phi và Lâm Thư Âm cũng đến, ba người nhỏ tiếng thảo luận.
"Tình hình gì thế này? Nửa đêm rồi, cảnh sát đều không cần nghỉ ngơi sao?"
"Đúng rồi, họ cố tình để ý đến công ty Hoa Cường của chúng ta hay sao?"
"Chỉ cần họ không ảnh hưởng đến công việc bình thường của ta là được, nếu không, Hoa Cường chúng ta vào khiếu cáo bọn họ!"
"Đúng thế, là cảnh sát cũng không thể tùy ý làm bậy!"
"Làm phiền giấc ngủ của người khác, bất lịch sự quá."
"Diệp Vô Phong thật sự không làm gì rồi đấy chứ?"
"Sao thế được? Cả tối anh ấy có ra ngoài đâu!"
Quách Vạn Phúc làm như không nghe thấy những lời thảo luận của ba cô gái, anh ta lại kiểm tra căn phòng của Diệp Vô Phong thêm một lần nữa, thật sự không tìm ra manh mối nào đành thong thả bước ra.
Lúc này đại đội trinh thám đến báo cáo: "Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra camera, cả đêm nay Diệp Vô Phong không ra ngoài."
"Không ra ngoài?" Quách Vạn Phúc ngẩn người: “Lẽ nào mình nghi ngờ nhầm người? Hung thủ giết chết ba người kia, thật sự không phải là Diệp Vô Phong? Mà là người khác do Diệp Vô Phong phái đến?”
Anh ta hít một hơi thật sâu: "Lập tức kiểm tra camera xung quanh! Tôi không tin, con cáo xảo trá sẽ không lòi đuôi!"
Anh ta vẫy tay với các cảnh sát: "Thu đội!"
"Đợi đã!" Lâm Thư Âm mặc kệ: "Đại đội trưởng Quách, nửa đêm anh điều tra trái phép công ty Hoa Cường chúng tôi, anh nhất định phải nói rõ cho chúng tôi!"
Quách Vạn Phúc nói: "Vụ án khẩn cấp, tôi không kịp xin phép điều tra, mong tổng giám đốc Lâm lượng thứ."
Lâm Thư Âm lắc đầu: "Đại đội trưởng Quách, tôi là một công dân tuân theo pháp luật, tại sao phải tha thứ cho cảnh sát các anh xâm phạm chúng tôi? Nếu như anh còn không lấy ra lệnh điều tra, tôi sẽ khiếu cáo các anh điều tra trái phép! Tất cả hành động của anh ở đây đều có camera ghi lại làm chứng!"
Quách Vạn Phúc tức giận nói: "Tổng giám đốc Lâm, tùy cô thôi! Chúng tôi còn phải gấp gáp phá án, mời cô nhường đường."
Lâm Thư Âm cười như không: "Nhường đường cũng được. Tuy nhiên, Tiêu Sắc, khi trời sáng hãy lập tức đến tòa án tố cáo đội trưởng Quách lạm dụng quyền lực."
"Được!" Tiêu Sắc đồng ý một tiếng thật to, nhìn chằm chằm các sát hình sự bằng ánh mắt không có ý tốt.
Quách Vạn Phúc đi ra khỏi công ty Hoa Cường, tức giận nói: "Lập tức thu tập tất cả camera theo dõi thăm dò quanh đây! Tôi đây không tin, Diệp Vô Phong gây án mà không để lại dấu vết! Còn nữa, lập tức kiểm tra hiện trưởng phát hiện vụ án!"
Kết quả, Quách Vạn Phúc dẫn đầu các cảnh sát hình sự, bận bịu cả một đêm, mãi đến khi trời sáng cũng không tìm được manh mối nào đáng giá.
Họ mệt mỏi quay trở lại đồn công an, vốn dĩ chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, kết quả gia tộc Mộ Dung cử người đến nhận xác, cái xác cần nhận tất nhiên là xác của ba người nhảy lầu kia.
Ngay sau đó, người nhà tài xế Triệu Sự lại đến đồn công an nói chuyện, dù sao thì, tuy tài xế Triệu Sự này đã đâm người khác, cũng không đến nỗi phải xử tội chết, hơn nữa, ông ta chết trên xe cảnh sát, cảnh sát nhất định phải nói cho ra lẽ việc này.
Trong khi Quách Vạn Phúc đỏ cả mắt tiếp đón những người này, bận tới sứt đầu mẻ trán, giấy gọi của tòa án lại đến, Tiêu Sắc quả nhiên đã đến tòa án khiếu cáo Quách Vạn Phúc điều tra phi pháp.
Người của Tiêu Sắc tìm ra được một món tiền mười vạn trong nhà của tài xế Triệu Sự, nhưng qua thủ đoạn của Tiêu Sắc, mất nửa ngày hỏi han người nhà tài xế Triệu Sự cũng không hỏi ra được nguyên do.
Cuối cùng Tiêu Sắc quyết định, người nhà của tài xế Triệu Sự quả thật không biết vị tài xế này đã nhận một việc nguy hiểm chết người như vậy.
Mười vạn tiền mặt, Tiêu Sắc mang đi, người nhà tài xế Triệu Sự một câu cũng không dám nói.
Bởi vì người Tiêu Sắc đưa đến, mặt mũi ai ai cũng đáng sợ, người nhà tài xế Triệu Sự biết không thể trêu vào họ được.
Tiêu Sắc cũng rất buồn bực, bố mẹ của Đinh Thiến đều chết hết rồi, tài xế Triệu Sự cũng phải chết luôn, Tiêu Sắc cô ta là người trong giang hồ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc không gây họa cho người nhà, tất nhiên sẽ không báo thù người nhà tài xế Triệu Sự.
Buổi tối, Quách Vạn Phúc vẫn phái người giám sát tòa nhà tổng bộ công ty Hoa Cường, lại còn đặc biệt sử dụng thiết bị tốt nhất trong đồn công an, có bốn camera độ phân giải cao ngày đêm không ngừng hoạt động, quan sát bốn góc của tòa nhà công ty Hoa Cường, bất luận có cái gì lọt vào đều sẽ tra ra được manh mối.
Bên phía gia tộc Mộ Dung, họ hoàn toàn không cử người đến giám sát nữa, dù sao thì, đêm qua Diệp Vô Phong đã giáo huấn họ quá sâu sắc rồi, lại dám giết chết ba người của họ ngay dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cảnh sát, hơn nữa, sau khi cảnh sát kiểm tra xác chết, lại nhận định họ không hề có vết thương ngoài nào, có vẻ như là tự sát!
Tiêu Ngưu Nhi, Tiêu Sắc, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi cùng nhau đến phòng ăn tối, Tiêu Ngưu Nhi trợn tròn mắt, đi lòng vòng rất lâu, hạ thấp giọng hỏi Diệp Vô Phong đang đứng bên cạnh: "Anh Diệp, ba cái tên mà nhà Mộ Dung phái đến giám sát chúng ta, có phải là anh giết chết họ không?"
Diệp Vô Phong lơ ngơ hỏi lại: "Cậu định giúp cảnh sát phá án à?"
Tiêu Sắc trừng Tiêu Ngưu Nhi một cái: "Đừng hỏi những cái không nên hỏi!"
Lâm Thư Âm cũng nhìn Diệp Vô Phong, ý nghĩ trong đôi mắt to tròn biết nói của cô cũng là: “Lẽ nào là anh giết chết?”
Bạch Nhạn Phi nói: "Phe cảnh sát không phải đã quyết định bản án rồi sao, ba tên đó chán sống quá nên nhảy lầu tự sát hết rồi."
Tiêu Sắc mỉm cười, gật đầu: "Đúng rồi! Người ta tự nguyện tự sát, chúng ta cũng chẳng phải thần thánh, căn bản cứu không nổi."
Diệp Vô Phong nói: "Tối nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, phe cảnh sát chắc không đến làm phiền chúng ta nữa đâu."
Xong bữa tối, ba cô gái Lâm Thư Âm lại tiếp tục bận bịu, công trình kiến thiết lại bến cảng không chỉ khổng lồ mà còn vô cùng phức tạp, công việc chồng chất, họ đã bận rộn rất nhiều ngày mà vẫn chưa giải quyết rõ ràng.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vô Phong ngồi bịch xuống, có hơi bực dọc: “Lẽ nào lại là cảnh sát đến kiểm tra phòng?”
"Ai thế?"
"Là tôi." Tiếng nói ngoài cửa là của Bạch Nhạn Phi.
"Vào đi." Diệp Vô Phong thản nhiên nói, mặc quần áo lên người.
Trên người khoác bộ quần áo chuyên ngành màu xanh nước biển nhạt, trông Bạch Nhạn Phi vô cùng dạy dạn kinh nghiệm, khi cô ấy bước vào, nhìn thấy Diệp Vô Phong đang mặc quần áo bèn lặng lẽ đánh giá anh bằng đôi mắt xinh đẹp.
Diệp Vô Phong chỉnh lại quần áo: "Nhìn người ta như thế, cô không thấy có gì đó không phù hợp à?"
Bạch Nhạn Phi cười khúc khích: "Anh cũng được đấy! Đàn ông tầm tuổi anh đây lại còn sợ tôi nhìn trộm? Hơn nữa, tôi cũng đâu có nhìn trộm, tôi nhìn đường đường chính chính."
"Khụ khụ, thế có có việc gì? Không có thì mau đi ra, đừng để Thư Âm nhìn thấy cô ở đây." Diệp Vô Phong bất giác liếc ra ngoài cửa phòng.
"Ôi trời? Sợ vợ thế à? Cơ mà này! Tôi không có ý xấu với anh đâu." Bạch Nhạn Phi nhướn nhướn đôi mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]