Phần thưởng được đồn rằng vô cùng phong phú, tác dụng của Ngộ Linh Đan cực kỳ nghịch thiên, khiến cho xác suất lĩnh ngộ kỹ năng của Khế Ước Linh càng cao hơn ngay khi Ngự Thú Sư lên cấp.
Tuy rằng tỷ lệ này cũng không cao cho mấy, nhưng cũng đã đủ để khiến người ta điên cuồng rồi.
Giá trị của Ngộ Linh Đan đến mấy trăm ngàn, hơn nữa có tiền mà không mua được, chỉ có loại trường học có bối cảnh chính thức này mới có thể lấy được mà thôi.
Thế nhưng tuy rằng bảo vật có tốt thì cũng chẳng có liên quan gì đến bọn họ dù chỉ là một chút.
Hứa Tiểu Vũ của lớp một cũng đã là Ngự Thú Sư cấp bảy rồi.
Mà ủy viên học tập của bọn họ, Hạ Băng cũng mới chỉ cấp năm thôi, thế này còn tranh đấu gì nữa chứ.
Ngự Thú lớp năm đã hoàn toàn ngã ngửa rồi.
- Tuy rằng Ngộ Linh Đan không có liên quan quá lớn đến các ngươi, thế nhưng ba mươi vị trí đầu, đồng học của lớp chúng ta vẫn có thể nỗ lực một chút mà. Con người cũng phải có ước mơ, nhỡ đâu thực hiện được thì sao đây?
Phương Kha hi vọng mọi người có thể dâng ý chí chiến đấu lên.
Đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa bỗng vang lên.
- Vậy còn dư lại 9999 phần vạn (*) thì sao?
(*) chơi chữ: ý Phương Kha nói đến là “vạn nhất” (nhỡ đâu),Trần Thư giải nghĩa thành "một phần vạn", thế nên mới nói 9999 phần vạn còn lại
Cả lớp yên tĩnh lại, không khỏi sợ hãi thán phục. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-lua-chon-ngu-thu-su-nay-co-uc-diem-du-doi/1018202/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.