“ Điều này thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng Hạ gia chúng ta hiện tại không giết ngươi, tương lai cũng sẽ như vậy. Trừ khi ngươi gây hại cho nhân tộc chúng ta, đến lúc đó không cần người khác ra tay, đích thân ta dù mất mạng cũng sẽ kéo ngươi theo.”
Lời của Uẩn Lam nói ra không có một chút nào giống như đang hù dọa Dương Long, đôi mắt đen láy của nàng ánh lên một tia chính khí cùng nghiêm túc. Dương Long thở ra một hơi, đưa tay ngoắc ngoắc con đại cẩu, thấy Dương Long ngoắc, nó nghoe nguẩy cái đuôi rồi như một đạo ánh sáng lóe lên đã xuất hiện trước mặt Dương Long.
Dương Long bật dậy, “phật” một cái hắn đã ngồi trên lưng của con đại khuyển. Quay sang Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc hai người, Dương Long mở miệng nói.
“ Nếu như các ngươi đã biết thân phận của ta hết rồi thì ta cũng không cần thiết phải ở lại đây, hẹn ngày tái ngộ.”
Hơi đưa hai tay lên chào một cái, đúng lúc Dương Long cùng đại khuyển định nhảy ra khỏi phòng, thông qua cửa sổ rời đi thì Uẩn Lam lại phất tay lên, nội khí của nàng như một cơn gió lập tức đẩy cửa sổ đóng kín lại.
Uẩn Lam mỉm cười nhẹ, nhìn Dương Long một cái lắc đầu rồi nói.
“Ngươi hiện tại chưa đi được, vừa rồi ngươi cùng Tiểu Ngọc gây ra đại họa gì ngươi còn chưa biết sao?”
Vừa nói, Uẩn Lam vừa hướng ánh mắt chấp vấn đến Dương Long. Không đợi hắn nói gì, nàng lại tiếp tục nói tiếp.
“ Hai người các ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-canh-dai-luc/3959363/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.