Thân Đồ Thành siết chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc. Dục vọng muốn bóp nát cơ thể này xông lên không ngừng, hắn giơ tay bóp lấy cổ người kia. Xúc cảm truyền đến lạnh như băng, Thân Đồ Thành không khỏi ngẩn người ___________ không phải như vậy. Người kia hẳn phải rất ấm áp, trên người y luôn mang theo độ ấm của ánh nắng chiều, ấm áp nhưng không thiêu đốt. Bàn tay tinh tế không tự chủ bắt đầu vuốt ve, vẫn mịn màng và mềm mại như trước đây ___________ Thân Đồ Thành đột nhiên cảm thấy hoài niệm.
Bàn tay từ từ buông lỏng, lúc hắn không nhịn được ý nghĩ muốn quay đầu nhìn người bên cạnh thì tiếng chuông chói tai vang lên trong không gian tối tăm, cảm giác ở lòng bàn tay nháy mắt biến mất __________đèn sáng.
Lưu Hạ và Liên Xảo Dã đưa mắt nhìn nhau, khụ một tiếng, Lưu Hạ nhận điện thoại. Không đợi hắn mở miệng, người bên kia đã bắn một tràng liên thanh, Lưu Hạ càng nghe càng nhíu chặt mày.
Căn dặn vài câu, Lưu Hạ cúp máy. Hắn nhìn Thân Đồ Thành còn đang đờ người, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hai tay mình, thần sắc ngưng trọng.
“Sao vậy?”. Liên Xảo Dã hỏi.
Lưu Hạ chán nản nói: “Sở Phi Yến đã chết”.
“Sao?!”. Liên Xảo Dã không thể khống chế mà nâng cao giọng. Đây đã là người thứ ba, lẽ nào những người trong phòng cuối cùng sẽ chết sạch cả sao?
Dễ dàng nhận thấy rằng tâm trạng của Lưu Hạ còn nặng nề hơn so với cô. Hắn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ quay sang nói với hai người: “Đi thôi”.
Bất chấp cái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bien-nhan-quy-bo-2/135828/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.