“Hiện tại tôi cần xác nhận”. Lưu Hạ đặt ly xuống, nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự nhìn thấy nó sao?”.
Hiểu rằng Lưu Hạ sẽ không truy cứu chuyện đánh mất đồ cổ ngọc điệp nữa, Thân Đồ Thành ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh nói: “Nhìn thấy. Hơn nữa còn vô cùng rõ ràng”.
“Không phải đa nghi? Không phải ảo giác?”. Lưu Hạ xác nhận lần thứ hai.
“Không phải đa nghi. Không phải ảo giác”. Thân Đồ Thành xác định.
“Được rồi”. Lưu Hạ xoa xoa ấn đường, hắn tin tưởng quỷ thần nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận thủ phạm của vụ án hình sự nghiêm trọng này là một con điệp tiên. “Cậu nói tỉ mỉ một chút đi, cậu nhìn thấy cái gì”.
Thân Đồ Thành suy nghĩ một chút, nói: “Nói chuẩn xác, tôi không nhìn thấy nó ______ thứ tôi thấy chỉ là tay của nó”.
“Ồ, cái tay đột nhiên xuất hiện sao?”. Vậy thì tại sao những người khác không thấy?
“Không”. Thân Đồ Thành nói, “Cái tay xuất hiện ở dưới gầm giường”. Hắn dừng một hồi, còn nói, “Chỉ có vài giây thôi, đợi khi tôi phản ứng được thì không thấy nữa”.
Thấy Lưu Hạ nhíu mày, Thân Đồ Thành nói tiếp: “Lúc đó mấy người bọn họ ngồi giữa hai cái giường nằm sát cửa, vây quanh một cái bàn chơi vòng thứ hai. Tôi không có tham gia nên ngồi ở trên ghế, từ góc độ đó có thể nhìn thấy dưới gầm giường bên trái xuất hiện một cái tay”.
Liên Xảo Dã cướp lời Lưu Hạ: “Vì sao anh không chơi tiếp?”.
Thân Đồ Thành nhún vai: “Trong vòng thứ nhất tôi đã không thích loại trò chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bien-nhan-quy-bo-2/135827/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.