Chương trước
Chương sau
Đại Lực Tam Sư Vương trở lại rồi, động phủ bí mật của ba huynh đệ này chẳng xa Liên Nguyệt Phường Thị cho lắm, chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ để đi từ chỗ cửa tiệm nhỏ đến đó.

Tất nhiên, họ còn phải mất thêm một ít thời gian để đổi đồ vật thành linh thạch ở những cửa hàng khác. Ba huynh đệ này có vẻ ngoài trông có vẻ ngu ngốc chứ không phải họ thật sự ngu ngốc, biết là Phạm chưởng quỹ thu đồ giá thấp còn đâm đầu vào.

Mang theo chiếc nhẫn rủng rỉnh linh thạch, ba huynh đệ họ Vương trở lại Vạn Năng Thương Hội, vừa vào cửa liền thấy Phạm chưởng quỹ đang dang tay dang chân hình chữ đại đính ở trên tường.

‘Chưởng quỹ đang làm gì vậy?’ – Vương Tam thầm truyền âm cho hai vị huynh trưởng.

‘Không biết.’ – Vương Nhị mờ mịt lắc đầu.

Vương Đại nhíu mày, có chút không chắc đáp lại. – ‘Ừm, có thể là đang tu luyện một môn kỳ công bí pháp.’

Vương Tam lộ ra vẻ mặt như vừa bừng tỉnh. – ‘Ra là vậy, đúng là tiền bối cao nhân, hành sự không theo lẽ thường.’

Vương Đại nghe vậy, chỉ im lặng lắc đầu. Nói thật đi, từ đầu đến giờ Vương Đại cũng không tin chuyện tên Phạm chưởng quỹ này là tiền bối cao nhân gì đó. Nếu thế thì ngay từ lúc đầu hắn đã xử đẹp tổ đội đoạt đan của bọn họ rồi, làm gì phải trốn chui trốn nhủi trong tiệm nhờ trận pháp bảo vệ, cuối cùng bị ép đến mời ra một con mèo?

Theo gã cũng như những người còn lại nghĩ, Phạm Hiên khả năng cao chỉ là bù nhìn của tiệm này thôi, hắn xem như là học rộng hiểu nhiều nên biết được nhiều bí văn, có thể lấy ra tinh tướng lòe người chứ không phải là hạng cao thủ đại năng gì cam.

Tất nhiên, dù cho Phạm chưởng quỹ có thế nào đi chăng nữa thì gã vẫn phải kính sợ đối đãi. Không có cách, mèo nhà người ta nuôi quá khủng rồi, vũ lực hoàn toàn áp đảo chúng sinh, Phạm Hiên có là phàm nhân thì chẳng có việc gì, bọn họ vẫn cần cung cung kính kính với hắn, nếu không thì phải nghĩ xem là làm sao sống sót trước Miêu phái khí công.

Huỵch!

Phạm chưởng quỹ tự ‘bóc’ mình ra khỏi bức tường, bình bình thản thản quay trở lại quầy, ngồi xuống ghế bành, thần sắc tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hắn ngẩng đầu lên, tựa như vừa mới phát hiện ba con khỉ đột đang đứng ở cửa, bèn cất giọng gọi. – “Tới đây, đã mang tiền đến chưa?” – Thái độ của hắn đột nhiên trở nên bí hiểm, lén lén lút lút móc ra một cái ngọc giản, dáo dác ngó nghiêng như sợ ai nhìn thấy. Giờ mà ba huynh đệ họ Vương xách theo một cái vali nữa thì chuẩn bài.

Tất nhiên là sẽ không có chuyện đó xảy ra, ở đây là tu chân giới chứ không phải phim hành động, Vương Đại và hai gã đệ đệ lập tức đi đến trước quầy, đặt một cái nhẫn trữ vật lên trên, gã cười lấy lòng với Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ ngài xem, vãn bối đã đem đủ năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm đến rồi.”

Phạm Hiên không nói không rằng, lập tức đoạt lấy rồi dùng thần thức kiểm tra, thấy đủ số liền ném ngọc giản có chứa Kim Giáp Thần Sư – Khiếu Hồn Thiên cho Vương Đại.

Vương Đại cầm lấy ngọc giản, nâng niu trong lòng bàn tay như một món chí bảo, hai gã đệ đệ cũng dùng ánh mắt sáng rực nhìn vào bàn tay của gã. Hình tượng này rất giống với khung cảnh ba gã người nguyên thủy đang mân mê một ngọn lửa mà chúng vừa phát hiện, cảm thấy hiếm lạ không thôi.


Tất nhiên là bọn chúng sẽ không lập tức tham ngộ ‘ngọn lửa’ này rồi, lần đầu tiên rất là quan trọng a, phải kiếm một chỗ an toàn tuyệt đối mới được. Còn về việc Phạm Hiên bán cho bọn họ công pháp giả, khặc, vụ chưởng quỹ bán đan dược giả đã được bọn chúng kiểm chứng rồi, hoàn toàn là Đan Vân thật, có điều chỉ có người mua mới có thể hưởng được diệu dụng của đan dược thôi, nếu đánh cướp liền mất đi tác dụng, hết sức thần kỳ.

Lại nói, Quỷ Nhãn Chân Nhân cũng từng mua công pháp ở tiệm này, đến giờ vẫn chưa thấy lão đi ra mắng vốn, ắt công pháp mà chưởng quỹ bán cũng là thật. Ừm, ba người không nghĩ đến trường hợp lão Quỷ Nhãn kia tu phải công pháp giả liền đi đời nhà ma, thân tử đạo tiêu rồi, còn đâu mạng để mà đến báo hàng giả. Chủ yếu vẫn là Kim Giáp Thần Sư quá có lực hấp dẫn với họ rồi, không muốn tin cũng phải tin a.

Vương Đại cất ngọc giản vào trong nhẫn trữ vật, hắn và hai gã còn lại định chào từ biệt Phạm chưởng quỹ thì bị hắn lấy ra một cái ngọc giản khác ngăn lại.

“Ba con khỉ đ… à không, ba vị Sư Vương, ở đây ta còn một bản Kim Giáp Thần Sư – Hóa Thú Thiên. Khi thi triển có thể hóa xác người thành Kim Giáp Thần Sư, năng lực chiến đấu tăng lên bội phần, là Thiên chủ sát phạt của Kim Giáp Thần Sư a. Nể tình ba người vừa mua Khiếu Hồn Thiên, bản Hóa Thú Thiên này ta cho giá hữu nghị, hai trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm liền có thể rinh nó về nhà.” – Phạm Hiên lắc ngọc giản qua lại trước mặt ba huynh đệ họ Vương, làm con mắt họ cũng lắc theo tay hắn.

Bán công pháp cho ba tên này, Phạm chưởng quỹ cũng có chút tiếc a. Hắn tiếc là vì họ đã học được Đại Lực Thiên trước rồi, không thể bán Thiên này cho bọn hắn. Nếu ngươi không biết thì Đại Lực Thiên chính là Thiên tổng cương của Kim Giáp Thần Sư, có hết thảy yếu nghĩa của toàn công pháp, hắn đã kiểm qua giá bán rồi, đến tận năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm a.

Không biết được suy nghĩ u ám trong đầu Phạm chưởng quỹ, Đại Lực Tam Sư Vương lúc này đỏ mắt rồi, lại là một bản Kim Giáp Thần Sư nữa, còn là phần công pháp chủ sát phạt, quả thực hấp dẫn bọn họ vô cùng.

Chỉ là…

Nhìn một tẹo tài sản còn lại trong nhẫn trữ vật của mình, ba huynh đệ đau khổ liếc nhau, lực bất tòng tâm a.

‘Đại ca, làm thế nào?’ – Vương Nhị hỏi.

‘Thật là muốn có nó! Hay là chúng ta cướp?’ – Vương Tam tỏ ra xung động vô cùng.

Vương Đại hoảng hồn. – ‘Cướp cái rắm, muốn chết sao?’ – Gã hoảng sợ liếc nhìn con mèo béo đang ngủ. Thầm so sánh, gã cảm thấy con mèo kia mới là sư tử, ba người bọn họ chỉ là ba con mèo bệnh mà thôi.

Ngó nhẫn trữ vật, lại nhìn ngọc giản, ngó nhẫn trữ vật, lại nhìn ngọc giản,…

Lập đi lập lại hành động này vài lần, Vương Đại cắn răng. – ‘Chúng ta nhất định phải kiếm đủ linh thạch, nhất định phải vậy.’ – Gã truyền âm cho hai gã đệ ruột, lòng quyết tâm dâng trào.

Vương Nhị, Vương Tam cũng kiên định gật đầu.


“Chưởng quỹ, xin ngài hãy giữ công pháp lại cho bọn vãn bối, bọn ta nhất định sẽ tìm đủ linh thạch trong thời gian sớm nhất để mua nó!” – Vương Đại to giọng, Vương Nhị, Vương Tam xưng phải phụ họa cho lòng quyết tâm của ba người.

Cúi người chào một cái, Đại Lực Tam Sư Vương dứt khoát quay người rời đi. Ba tên khỉ đột này là tính đi Vô Minh Sơn Mạch liều mạng mạo hiểm, kiếm tiền mua công pháp.

Nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của chúng, Phạm Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị. – ‘Đúng rồi, các ngươi phải quyết tâm lên. Tìm đủ linh thạch về đây mua hàng, khặc khặc, bản chưởng quỹ còn có một bản Kim Giáp Thần Sư – Xung Quan Thiên đây, mua xong là đủ bộ Kim Giáp Thần Sư luôn. Nhưng đừng lo, sau đó sẽ còn Kim Giáp Thần Tượng chuyên tu chân nguyên, một bộ Kim Giáp Thần Ưng chuyên tu tốc độ, phối hợp với thần lực của Kim Giáp Thần Sư mới thật sự là tuyệt phối a. Cứ yên tâm, bản chưởng quỹ sẽ không một lần lấy ra hết đâu, ta sẽ móc từng Thiên từng Thiên ra cho các ngươi đỡ sợ, moa ha ha ha ha!’

Phạm chưởng quỹ là muốn câu thỏ a. Treo một củ cà rốt trước mặt ba con thỏ, đợi đến khi chúng nó chạy đủ mệt liền cho ăn, cho ăn xong lại lôi ra một cây củ cải trắng, lại để cho chúng nó chạy, sau đó còn có súp lơ, húng quế, mùi tây, bắp cải, v.v… một đống thứ để chơi.

Dựa vào Tụ Bảo Bồn để biết thứ gì mà bọn chúng cần, hắn sẽ để cho mấy tên này cảm giác bản thân lúc nào cũng thiếu tiền a, gặp thứ yêu thích mà không mua được, bọn chúng sẽ thấy lòng dạ cồn cào, sẽ vì kiếm tiền mà lao lực, cuối cùng kẻ được lợi chính là hắn.

Tất nhiên, loại thủ đoạn này của Phạm chưởng quỹ cũng sẽ khiến người bị hại được rèn luyện a, bất kể là tâm cảnh hay tu vi đều được trui rèn trong khổ hải, có khi sau vài lần đến rồi đi, thời điểm kế tiếp gặp nhau chúng đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi cũng chưa biết chừng.

Phạm Hiên không quan tâm chúng có đột phá hay là không, mục đích cuối cùng trong kế hoạch trả thù này của hắn là kiếm được nhiều tiền nhất có thể. Thay vì giết chết bọn này xong một lần cho hả dạ, hắn muốn biến bọn chúng thành những con chiên ngoan đạo của tiền tài, liên tục mang đến lợi nhuận cho hắn.

Trong mười tên Kim Đan này thì có một kẻ có thể mang đến cho hắn nhiều lợi nhuận nhất, ai cũng đoán được đó là Lưu Vân Kiếm Sư, không vì cái gì khác, y chính là một tên kiếm tu đã bước lên Kiếm Tiên Lộ a.

Kiếm tiên điên cuồng vì kiếm, Phạm Hiên không cần làm nhiều thứ lắm cũng có thể khiến cho y phải điên cuồng. Càng đừng nói đến là Phạm chưởng quỹ đã có mấy chủ ý không tệ, đảm bảo Lưu Vân Kiếm Sư sẽ vì tiền, ừm, thực ra là vì kiếm mà càng điên hơn nữa, xuất sinh nhập tử cũng chỉ là chuyện bình thường không có gì lạ.

Hơn nữa, ban nãy hắn còn dùng Giám Bảo Nhãn lướt qua Lưu Vân Kiếm Sư, bất ngờ phát hiện là sau khi trở thành kiếm tu chính thức, đánh giá tổng hợp của tên này thế mà tăng lên đến 51 rồi. Phải biết là ngoại trừ Triệu Ngữ Yên, y là người duy nhất có đánh giá tổng hợp trên trung bình mà hắn đã gặp, mặc dù hệ thống không còn nhắc nhở, nhưng hắn biết chắc là đánh giá tổng hợp càng cao thì lợi nhuận Lưu Vân Kiếm Sư có thể mang đến cho hắn sẽ càng lớn a.

Vung vẩy thanh Vân Vụ Kiếm trong tay, cảm nhận hơi lạnh bộc ra ngoài qua lớp vỏ kiếm, Phạm chưởng quỹ có chút mơ màng.

“Kiếm sĩ bom mù, ngươi mau trở lại a!”

Kiếm sĩ bom mù là biệt danh Phạm Hiên đặt cho Lưu Vân Kiếm Sư, ai bảo tên kia mỗi lần rút kiếm toàn làm cho chướng khí mù mịt làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.