Mặc dù đã thoát được bệnh dịch, nhưng không thoát khỏi một căn bệnh khác đáng sợ hơn: nghèo đói.
Làng Thanh Sơn này thật sự rất nghèo…
“Tống đại nương, khi nào thì chúng ta có thể uống rượu mừng của Tiên Nhi và Thanh Thư thế?”
“Ai nha, lần này Tống gia song hỷ lâm môn rồi đó nha!”
Nữ nhân trong thôn bận rộn quanh năm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.
Các nàng cũng không có gì để giải trí, cho nên bọn họ đều rất thích nói chuyện phiếm.
Nhất là trêu ghẹo người khác, họ có thể nói liên tục suốt mấy canh giờ.
Hôn sự của ta và Tống Thanh Thư ư?
Ta là vị thần bảo vệ của Tống gia, chứng kiến mỗi đời Tống gia phát triển, đương nhiên ta sẽ không thật sự thành thân với hắn.
Để trợ giúp Tống gia mà ta đã phải làm phụ tá, quản gia, ân nhân, chủ nợ của Tống gia suốt mấy trăm năm qua.
Đương nhiên ta tuyệt đối không thể chấp nhận làm thê tử của hắn.
Ngay từ đầu, ta chỉ là muốn làm nha hoàn của Tống gia.
Nhưng Tống mẫu là một người suy nghĩ nhiều, hay lo xa.
Bà cảm thấy nhà mình nghèo, sau này chắc chắn không có tiền sính lễ để cưới thê tử cho con trai.
Cho nên sau khi nhặt được ta về chưa được bao lâu, bà lập tức tuyên bố với cả làng rằng ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653309/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.