Sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Mạn ngáp dài một cái rồi vươn vai, lại một đêm không mộng mị, xem mắt gì đó Khương Thanh gì đó đã bị Tiêu Mạn ném hết ra sau đầu.
Thức dậy chạy bộ quanh tiểu khu, chào hỏi mấy bác hàng xóm, ăn một tô bánh chẻo vậy là ngày mới lại bắt đầu.
Gần 9h Tiêu Mạn đến quán cà phê ở điểm hẹn. Một quán cà phê ở góc phố, nhìn rất cổ kính có lẽ đã được mở từ rất lâu. Chủ quán khá thân thiện, Tiêu Mạn ngồi xuống một bàn bên cạnh cửa sổ nhìn xung quanh trong quán không có ai, có lẽ cô đến hơi sớm rồi.
Trời hôm nay thật đẹp, hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Chuông rung lên cánh cửa mở ra Tiêu Mạn nhìn đồng hồ đeo tay, đúng 9h. Khóe miệng khẽ cứng nhắc, trong lòng thầm than đúng giờ thật, Tiêu Mạn vốn định lấy cớ người ta đi trễ mà bắt bẻ, quả nhiên người thập toàn thập mĩ không đến sớm hơn hay muộn hơn một phút nào.
Nhìn lên là một người đàn ông cao hơn mét tám, gương mặt hài hòa, đường nét rõ ràng, ngũ quan cân đối, cơ thể rắn chắc một bộ dáng đầy soái khí. Bộ đồ tây mặc trên người là hàng hiệu, ngay cả cái đồng hồ đeo tay cũng là mấy chục nghìn tệ, gần giống với loại Tề Nguyệt mua hôm sinh nhật bố cô ấy. Nhìn chung chính là người có tiền có tài, là đối tượng ao ước của bao nhiêu chị em phụ nữ nhưng tiếc là lại gặp phải Tiêu Mạn, người luôn có xu hướng bài xích những người đàn ông hoàn hảo.
Sau mấy lần đi xem mắt, khả năng quan sát của Tiêu Mạn đã đạt đến trình độ thượng thừa, hiếm ai sánh kịp.
Không biết có phải hay không Tiêu Mạn nhìn nhầm nhưng có vẻ người đàn ông ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn đưa tay ra “Chào cô, tôi là Tề Minh Triết”
Tề Minh Triết mỉm cười nhìn người con gái tóc dài ngang vai, khuôn mặt thanh tú trước mắt, bóng hình quen thuộc ấy làm sao anh có thể quên được, cuộc sống này đã mỉm cười với anh rồi.
Tiêu Mạn cũng một nụ cười hòa nhã “Chào anh, tôi là Tiêu Mạn”
Tề Minh Triết mở lời trước “Em học đại học thành phố A sao?”
Nếu theo trong phim mà nói, không phải câu đầu nên là “Xin lỗi, anh đến trễ” hay là “Em đã đợi lâu chưa”. Qủa nhiên từ phim ảnh đến ngoài đời thua cả ngàn dặm.
Vẫn là cảm giác không tồi, câu mở đầu đã hỏi về học vấn, Tiêu Mạn không có vẻ gì là khó chịu lịch sự trả lời “Đúng vậy, tôi học chuyên ngành kiến trúc, trường đại học thành phố A”
Tề Minh Triết cười tươi nói “Vậy chúng ta cùng trường, anh hơn em hai khóa, chuyên ngành quản trị kinh doanh, anh biết em”
Tiêu Mạn sững sờ, trong đầu Oành một tiếng, đầu bắt đầu khởi động trí nhớ. Tề Minh Triết, tại sao cô không có một chút ấn tượng gì về cái tên này ở trường đại học. Có một nhân vật như thế này ở trường sao? Có lẽ cuộc sống đại học của Tiêu Mạn quá mức nhạt nhòa, cô nghĩ thế nào cũng không ra mình đã gặp Tề Minh Triết ở chỗ nào.
Lại nhìn Tề Minh Triết một bộ dáng không để ý, Tiêu Mạn khóc ròng, em không biết anh, học trưởng Tề à!
Thấy Tiêu Mạn bối rối, Tề Minh Triết có chút thất vọng nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh trở lại “Không sao chỉ là lướt qua, em không nhớ cũng phải”
Phải khen Tề Minh Triết trí nhớ cao siêu, chỉ lướt qua cũng nhớ được cô, hay chê Tiêu Mạn não cá vàng không quá 3 giây, không nhớ ra người ta đây? Tiêu Mạn không tin bản thân có đức tính gì tốt đẹp khiến Tề Minh Triết có thể giữ ấn tượng với cô đến tận bây giờ, chỉ có khả năng Tiêu Mạn đã gây ra chuyện gì đó mới khiến người ta chú ý.
Tiêu Mạn cảm thấy sau nên về hỏi Tề Nguyệt Nguyệt rõ ràng, chắc chắn cô ấy biết. Giờ đã là học trưởng và học muội, dễ nói chuyện hơn rất nhiều, Tiêu Mạn bật mod người quen. Cô lập tức đi thẳng vấn đề “Không biết học trưởng vì sao lại muốn xem mặt?”
Tề Minh Triết hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Mạn lại thẳng thắn như thế, một câu đi thẳng vấn đề. Anh cứ nghĩ cô sẽ hỏi anh một số chuyện ở trường đại học cơ đấy.
Tề Minh Triết cười khổ “Thực ra là mẹ anh quyết định, đối phương là con gái của một người bạn thân bà, nhưng anh không ngờ lại là em”
Tiêu Mạn vui mừng “Ra vậy cũng là mẹ em định ra chuyện này, em vốn dĩ chưa muốn coi mắt sớm vậy”
Tiêu Mạn mừng thầm, kế hoạch vậy mà lại dễ dàng thành công, giờ cô chỉ chờ đợi Tề Minh Triết nói một câu bản thân cũng không muốn xem mắt, vậy là coi như có thể kết thúc, cô có thể thoải mái về nhà ngủ rồi.
Nhìn bề ngoài Tiêu Mạn làm ra vẻ như không có gì, nhưng đôi mắt không khỏi hiện lên sự vui sướng. Tề Minh Triết cười thầm trong lòng, đâu có dễ như thế.
Anh nói “Trước đây anh vốn nghĩ như vậy, nhưng giờ anh lại thấy có chút thú vị”
Trong lòng Tiêu Mạn sụp đổ một trận, có quỷ mới thấy thú vị, anh muốn tìm thú vị thì tìm ai cũng được, tại sao cứ phải là tôi. Tiêu Mạn tự nhủ làm người phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải có tiết tháo.
Nhìn cô gái trước mặt khi nghe anh nói vậy khóe miệng cứng ngắc vài giây nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Chắc cô đang mắng anh đây mà.
Sau đó hai người bỏ qua chủ đề vừa rồi, nói một vài chuyện thời đại học rồi ra về. Trước khi về Tề Minh Triết còn bỏ lại một câu “Anh nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu, vấn đề này không tệ, em cứ suy nghĩ xem sao”
Tiêu Mạn ngơ ra, bị vấn đề vừa rồi oanh tạc, suy nghĩ gì, có gì phải suy nghĩ, đáp án của Tiêu Mạn chắc chắn là không rồi. Nhưng người ta đã bảo về suy nghĩ, hơn nữa nhìn vẻ mặt Tề Minh Triết rất hòa ái Tiêu Mạn không đành lòng từ chối.
Ra khỏi quán cà phê Tiêu Mạn định bắt xe về phòng trọ, Tề Minh Triết ngăn lại một bộ dáng thân sĩ “Để anh đưa em về”
Cô định từ chối thì nghe Tề Minh Triết nói “Không sao, tiện đường”
Tiện đường cái con khỉ, anh biết nhà tôi ở đâu mà tiện đường, giờ nhà tôi mà ở Ma Cao thì anh cũng tiện đường chắc, trong lòng Tiêu Mạn thầm kháng cự.
Không hiểu tại sao nhưng có thể do Tiêu Mạn suy nghĩ quá nhiều, cô luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Cho đến khi được người ta đưa về đến nhà, chạy xe đi mất, Tiêu Mạn mới nhận ra điều gì không đúng. Bị lừa rồi, suy nghĩ cái gì chứ, căn bản không cần suy nghĩ. Cứ suy nghĩ như thế này thì biết khi nào để không phải gặp người ta. Đây chỉ là cái cớ. Cứ như vậy thì cô phải gặp Tề Minh Triết dài dài.