“ Cửa ở đó, chân cô tự điều khiển được” anh cười khẩy, vẫngiữa nguyên tư thế đưa lưng đối diện với nó mà trả lời theocách khinh miệt “ Theo trí nhớ của tôi thì dù chân cô có bịđiều khiển thì cô vẫn có bản lĩnh bước đi được mà, đúngchứ”.
“ Được thôi, vậy tôi xin phép đi vậy. Tôimong sau này như lời anh nói, không ai can hệ đến ai, cuộc sốngcủa ai người đó sống, được chứ”. Bộ dạng nó trả lời tháchthức, tay khoanh trước ngực mà dõi theo anh một cách ung dung,chỉ tiếc anh không hề ngoái đầu lại xem nếu không sẽ phát điênmất thôi.
Minh Anh lưỡng lự vài phút, muốn xemngười trước mặt tính chơi mèo vờn chuột đến bao giờ, anh tathật trẻ con. Nó cười ngớ ngẩn, khi suy nghĩ vu vơ đôi chút,thầm nghĩ khi xưa anh cũng vậy, cũng giận hờn như lúc này ấyvâỵ khi đó nó lại nghĩ anh thật lạnh lùng cool biết bao, đànông là phải như vậy. Còn giờ thì khác giờ không khác gì đứatrẻ, tại sao đến giờ nó mới phát hiện ra điều ấy cơ chứ, quá muộn thật nếu phát hiện sớm thì có lẽ không bị anh ta ănhiếp mấy năm trung học.
Hoàng Long không cử chỉ nào cả, nó đành quay lưng tay nắm chốt cửa vặn “ CẠCH”.
Dĩ nhiên thái độ này của nó, ngàn năm vạn năm anh cũng chẳng thể nào chấp nhận được, khi nó chưa kịp ra khỏi nữa bước, tốc độ của anh như tia chớp chạy một mạch chặn cửa nhanh chóng.
“ Nơi này không phải chợ, cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.Dẹp ngay cái ý nghĩa đó đi”. Anh gằng từ chữ trừng mắt nhìnnó.
Thực sự trong lòng giờ đây rất muốn cười,nhưng nó vẫn cố nhịn nhìn hàng mày đen nháy nhíu lại, ánhmắt ương ngạch cùng đôi môi không biểu cảm kia thật muốn giếttim nó lúc này.
“ Chết tiệc, anh có cần quyếnrũ em như vậy hay không? Sao em nhẫn tâm với anh được đây” nóthầm nghĩ trong bụng, ánh mắt trong trẽo vẫn dõi theo anh.
“ chuyện này, có lẽ anh sai ở đâu đó rồi. Thứ nhất người đưatôi vào đây là anh, thứ hai người đuổi tôi đi cũng là anh, tổng giám đốc tôi phải làm thế nào?”
“ thứ nhấtlà tại cô bị bệnh, lại ngã xuống trước mặt tôi không thể nàotôi thấy chết không cứu. Thứ hai muốn tôi không đuổi cô đi thìhãy ngoan ngoãn mà nghe lời tôi, đừng có ương bướng”.
“ Nếu không thì sao?” nó ngước lên nhìn anh vẻ mặt đầy thách thức.
Anh nắm chặt hai bã vai nó xách lên, ánh mắt chết người sắc bénnhư dao kề cổ, từ chữ anh bật ra như một lời cảnh cáo hoàntoàn có thể xảy ra.
“ Đừng nghĩ PARKSON dễdàng tồn tại ở đây, đừng nghĩ Vũ Thị suốt đời không thể đổichủ và MYLER không thể không phá sản!”
“ Anh…anh…ép người quá đáng” nó cựa quậy.
“ Hừ, quá đáng? Vậy từ nay cô đi làm tôi chở, cô đi đâu đều phải gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi. Đừng nghĩ đến việc qua mặttôi, việc đó cô không đủ sức đâu, nghe rỏ chứ”
“ Tôi sẽ cho cô biết như thế nào gọi là QUÁ ĐÁNG”
Nói rồi anh buông mạnh nó ra, thuận tay mở cửa bước đi mặc cho nóđang đứng ngây người khó hiểu với một Hoàng Long này, bá đạongàn tàn, ngạo mạn, Hoàng Long của cô sau bảy năm lại có thểbộc phát thêm nhiều tính cách như vậy hay sao.
Chưa kịp hoàn hồn, anh lại quay lại ló đầu vào bên trong kề sátbên tai nó ma mị “ còn nữa, mặt áo trong rồi xuống ăn cơm vớitôi. Lúc này chưa phải ĐÊM XUÂN”.
Anh nhấn mạnhhai chữ đêm xuân, nó mới bàn hoàng nhìn lại mình liền đưa taylên che. Lúc quay lại nhìn thì bóng anh đã biệt tâm, nhưng nóđâu biết được trong khoảnh khắc ấy đôi môi anh cong lên một đường mang âm hưởng nụ cười mùa xuân ấm ấp xuất hiện sau bao nhiêunăm đầy lạnh giá, giờ đây đang dần tan chảy bởi nhung nham tìnhái đến từ một người anh xem là cả thế giới.
Hôm nay là cuối tuần, điều này nó vốn dĩ không biết vì từ khixâm nhập với giới kinh doanh Minh Anh hoàng toàn không biết thứngày, cuối tuần ngày nghĩ là thứ gì. Chỉ biết làm và làmcông việc không bao giờ là hết. Như mọi hôm nay có cả Hoàng Nhivề ngoại chơi như thường lệ, trông cô có vẻ không vui vẻ mấy khi thấy gặp lại cô bạn thân mình.
Chỉ liếc nhìnsơ lược qua một lần rồi thôi, Minh Anh tự rỏ vì sao thái độcủa Hoàng Nhi lại như vậy nên không cảm thấy khó chịu bao nhiêu. Tiến đến bàn ăn, vẫn cười nói cười chào một câu thân thương.
Tay Minh Anh chăm chú pha trà, nhưng vẫn lắng nghe đối phương. Thưthã đáp lại “ Chờ đến mười năm rồi, giờ là lúc thu hoạch ”
“ Cậu tin anh ấy, hai người sẽ chẳng bao giờ lãng phí mười năm ”
“ Nếu không như vậy, sao mình đủ tự tin đi cạnh anh ấy. Hoàng Long, đôi lúc sẽ cần mình bảo vệ”
“ Anh ấy từng nhập viện xuất huyết đến ba lần ”
“ Chỉ cần trễ ba phút nữa mình sẽ vĩnh viễn không quay về được nữa. ”
“ Anh ấy đã đau đớn khó vực dậy”
“ Cuối cùng anh ấy vẫn đứng vững đợi mình nhiều năm ”
“ Cậu có yêu anh trai mình không vậy Minh Anh ”
“ Rất nhiều, mình không mong cậu tha thứ vì những gì mình đãlàm cho Hoàng Long phải tổn thương” Minh anh bùi ngùi, trầm ngâmtâm trạng lắng xuống “ Nhưng Hoàng Nhi à, cuộc sống này còn có những việc cần đến sự bảo vệ từ mình, mình biết anh ây dưsức che chở cho mình khi ấy, tuy nhiên nếu được lựa chọn mộtlần nữa mình vẫn sẽ đi, chắc chắn là như vậy.”
“ Ngoài tình yêu của mình ra, còn có ba mẹ chị Uyển Nhi cả dìvà gia đình nữa. Nếu khi ấy không đi mình chẳng thể nào tìm ra thân thế thực sự, âm mưu đầy đen tối cũng bà nội, giờ mọiviệc đã ổn thỏa”
Nghe đến đây Hoàng Nhi đã một phần nào đó hiểu ra, trước đây cô cũng có điều tra tìm ranguyên do nhưng những gì cô thấy được chỉ là sự vinh hoa phúquý nên liền thầm trách Minh Anh nhiều năm vì tiền tài mà bỏrơi anh trai mình. Giờ đây khi nghe cô bạn tâm sự, trong lòng mớingỡ ra cảm thấy có lỗi rất nhiều.
“ Trễ rồi đấy, em không cần ru gấu ngủ à ?” giọng nói của anh cất lên cắt ngang câu chuyện đang dang dỡ.
“ Có khi nào quan tâm đến như thế chứ, chưa gì đã đến đòi vợ ” Hoàng Nhi vội trêu.
“ Lắm chuyện ” anh thờ ơ đáp lại, rồi quay lưng một mạch bướcđi. Chưa được mười bước chân quay đầu nhắc nhỡ “ Tôi cho em nămphút ”.
Câu nói tuy ngắn gọn nhưng chứa chan sự uy hiếp trong đó, bóng lưng của Hoàng Long xa dần bổng haingười phụ nữ kia nhìn nhau mà phá lên cười.
“ Giờ cậu mới biết sao, lẹ đi hơn năm phút coi chừng bị đuổi giữa đêm”
Hoàng Nhi nói giục nó đẫy về phía trước, hai người tạm chia tay nhau từ đó. Tâm trạng Hoàng Nhi quả thực rất phiền trong lòng,cũng thật may mắn khi được nói chuyện cùng Min Anh lúc nàyphần nào khiến cô thư thả hơn nhiêu, Minh Anh vừa quay đi đượcvài phút nụ cười trên môi của Hoàng Nhi cũng dập tắt theo, thay vào đó chan chứa sự ưu buồn, suýt xoa cơ thể đi dạo thêm mộthồi lâu…
---
Vào đến bên trong,nó chỉ biết đứng chùng chân một chổ không biết phải làm gìtiếp theo khi thấy người kia đang nằm an lành say giấc trêngiường êm nệm ấm. Nó biết anh chưa ngủ, nhưng không khí này cóchút ngại ngùng chẳng biết phải mở miệng từ đâu, còn anh mặtvẫn hướng về phía tường không nhúc nhích không động đậy mộtdấu hiệu nào.
Được một hồi nhìn đồng hồ cũng đã khá khuya, Minh Anh bất giác mở tủ quần áo tìm gối vàchăn dùng theo ý định nằm sàn ngủ qua đêm như đang suy nghĩ. Nào ngờ ngoài gối mền ra nó còn tìm được những bộ áo quần củanó về mấy năm trước được treo gọn gàng, thơm tho.
Nó xoay đầu nhìn anh rồi quay ngược trở lại đưa tay sờ từng bộquần áo củ của mình, thì ra anh trân trọng đến như vậy hầu như mọi thứ của phòng nó khi ấy anh đều đã chuyển sang đây tấtcả, cả kệ giày cũng vẫn còn. Theo lẽ tự nhiên môi nó cong lêncười, vậy là nhiều năm xa cách anh yêu nó bằng cách như vậy,lưu giữ lại tất cả, nó từng nói “ Nó thích phòng tân hôn màu tím ” anh vẫn giữ nguyên vẹn như vậy, nó yêu giày hơn bất cứthứ món quà nào anh không hề vứt bỏ một đôi, kể cả nó thíchdoremon cuồng doremon anh vẫn giữ nguyên căn phòng như vậy.
Thôi nghĩ ngợi nhiều thêm nữa, nó đến đe chăn lên cao cho thời tiếtcó chút se lạnh. Minh Anh ngậm ngùi trãi ga bên dưới, ngủ quađêm chẳng hay một cách vi diệu nào đó đến khi trời sáng mởmắt ra mới hay rằng bản thân đang yên vị trên chăn nệm ấm áp.
Cựa mình tỉnh giấc thấy anh đang chuẩn bị quần áo có vẻ sắp đira ngoài, nó không nói gì cả chỉ nằm yên nhìn theo mà thôi.Cảm giác này thật giống một đôi vợ chồng trẻ quá, mỗi sớmmai thức dậy người chồng sữa soạn chuẩn bị đi làm, cô vợ theolẽ đến giúp chồng khoát áo phải chăng ?
Nhìn lại một vòng mới hay hôm nay thật đông đủ không thiếu một nhânvật nào, chuyển này là Hoàng Long sắp xếp sao ? Minh Anh ngượng ngùng đôi chút, gật nhẹ thay lời chào hỏi đến mọi người.
Ít phút sau Uyển Nhi cũng vừa đến, hai chị em nhìn nhau thân mật. Nó khẽ kêu một tiếng “ Chị Hai”
“ Mấy hôm nay em đi đâu hả, điện thoại cũng không nghe mấy. Cóbiết công việc đếm không xuể không chỉ chị với Zen làm sao gồng hết được”
Không cần chào hỏi ai, vừa thấy Minh Anh,Uyển Nhi lập tức làm một tràn toàn là chuyện công việc ai nấy đều nhìn cô như vậy thể lạ.
“ Hứ, cácngười thật quá đáng. Nhưng thôi kệ” Quốc Huy bật chế độ mặtdày xem như không nghe thấy gì. Cả đoàn người trên xe cười phálên như ong vỡ tổ.
Cuộc phỏng vấn của Quốc Huy diễn ra với nhiều câu hỏi khá hấp dẫn, cứ thế từng lượttừng lượt người trôi qua, cho đến khi anh chỉa hướng micro vềphía Minh Anh.
“ Tổng Giám Đốc PARKSON chị cóthể nào cho chúng tôi biết bằng cách nào chị lại có đượcthành tựu như ngày hôm nay hay không ?”
“ tôi chỉ dựa theo ba yếu tố : Cần cù , chăm chỉ và siêng năng”
“ Vậy theo em, lúc quay trở về em có chắc chắn là mình sẽthành công hay không hay chỉ lại ra trận theo tỉ lệ hên xuôi.”Quốc Huy lại hỏi
“ Tất nhiên là phải thànhcông, nếu không thành công thì cũng bắt buộc phải thành công !”nó trả lời đầy chắc nịch, kiến quyết.
“ Cótin đồn gần đây, cô và Tổng giám đốc Long có quan hệ hẹn hòxin cô hãy xác minh việc này, liệu anh ấy có phải là động lực khiến cô quyết tâm quay về”
Đến câu hỏi này,nó ngập ngừng nữa muốn nữa không trả lời. Nhìn quay dò xétthái độ anh coi vẻ cũng đang trông chờ câu trả lời . Theo tìnhmà nói quả thực, khi sang nước Anh động lực duy nhất khiến nóchịu đựng chính là “ Anh” nhưng khi càng nhiều năm về sau làmquen với công việc tự bản thân nó nhận ra một điều con đườngmà nó đang đi không phải vì ai cả mà chỉ vì bản thân mình đủvững chắc để bảo vệ một ai đó, đi bên cạnh một ai đó songhành cùng với họ.
Như vậy thì có còn đượctính là nhờ động lực đến từ anh hay không, thời gian làm nómài mọt đi tình cảm dành cho anh sao ? chắc chắn là hoang đường rồi bởi vì một giây một khắc nó cũng chỉ muốn chiếm đoạtanh về, chắc có lẽ là thời gian trôi dần khiến nó trở nên già nua hiểu biết thêm nhiều thứ mà người ta gọi là trưởng thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]