“ Cửa ở đó, chân cô tự điều khiển được” anh cười khẩy, vẫngiữa nguyên tư thế đưa lưng đối diện với nó mà trả lời theocách khinh miệt “ Theo trí nhớ của tôi thì dù chân cô có bịđiều khiển thì cô vẫn có bản lĩnh bước đi được mà, đúngchứ”.
“ Được thôi, vậy tôi xin phép đi vậy. Tôimong sau này như lời anh nói, không ai can hệ đến ai, cuộc sốngcủa ai người đó sống, được chứ”. Bộ dạng nó trả lời tháchthức, tay khoanh trước ngực mà dõi theo anh một cách ung dung,chỉ tiếc anh không hề ngoái đầu lại xem nếu không sẽ phát điênmất thôi.
Minh Anh lưỡng lự vài phút, muốn xemngười trước mặt tính chơi mèo vờn chuột đến bao giờ, anh tathật trẻ con. Nó cười ngớ ngẩn, khi suy nghĩ vu vơ đôi chút,thầm nghĩ khi xưa anh cũng vậy, cũng giận hờn như lúc này ấyvâỵ khi đó nó lại nghĩ anh thật lạnh lùng cool biết bao, đànông là phải như vậy. Còn giờ thì khác giờ không khác gì đứatrẻ, tại sao đến giờ nó mới phát hiện ra điều ấy cơ chứ, quá muộn thật nếu phát hiện sớm thì có lẽ không bị anh ta ănhiếp mấy năm trung học.
Hoàng Long không cử chỉ nào cả, nó đành quay lưng tay nắm chốt cửa vặn “ CẠCH”.
“ Cô nói xem, miệng thì xin tha thứ. Xem ra, cô chờ tôi nói câu đó chỉ để dễ dàng rời khỏi, không chút tội lỗi phải không MinhAnh?” liền xoay lưng lại, nói một mạch điệu bộ cáu gắt giậndữ.
“ Cũng có thể” nó nhún vai đáp trả.
Dĩ nhiên thái độ này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186802/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.