Nơi này luôn được bao phũ bởi một màu xanh mượt của cỏ, màu vàng bátngát của những cánh đồng lúa chín khi đến mua thu hoạch. Chưa kể nơi đây đất đai rộng lớn bao la được chia nhỏ làm nhiều khu khác nhau, mỗi khuđất lại có một nhiệm vụ riêng cho mình. Minh Anh cảm thấy mình rất maymắn được sống ở đây, lúc đầu có bỡ ngỡ tủi thân, không ngừng khóc khinhớ Hoàng Long, nhớ quê hương, như một vết thương sâu cứ mỗi đêm về lạirách ra rỉ máu làm nó đau đớn. Nhưng rồi mọi thứ cũng dần tập theo thói quen, phải nguôi ngoai. Minh Anh một giờ một khắc cũng không muốn bảnthân rơi vào trạng thái hố sâu nữa, lặng lẽ thời gian đi qua nó luônthầm nhắc nhở bản thân phải quen nơi này, quen thuộc với nước Anh, quenthuộc với đường xa lẫn con người nơi đây.
Một ngày mới bắt đầu vào việc thức dậy lúc gà gáy tầm bốn rưỡi không kể mùa đông rét buốt, dưới trời tuyết rơi dày hay những ngày mùa hè oai bức, công việccứ thế lập đi lập lại hằng ngày. Ở trang trại rộng lớn này, bắt đầu bằng việc đi vắt sữa bò tiếp đến lại chuẩn bị bửa sáng cho đoàn người ởtrang trại tiếp đó là đến trường, chiều về lại tiếp tục với công việc đi dọn chuồng, thu gôm phân từ các chuồng bò hay các gia súc khác nhưng nó lại chẳng có một chút cảm giác rợn người hay kinh tởm ngược lại lạithấy rất thú vị, vào vụ mùa thu hoạch sẽ cùng mọi người gặt hái, thuhoạch. Có khi liên hồi suốt mấy hôm liền không ai có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186772/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.