Nó rùng mình lên vì lạnh, theo phản xạ tự nhiên nó cố gắng mở cửa tay không ngừng đập mạnh . 
“rầm rầm” 
- Mở cửa ra , mỡ cửa ra . 
“rầm rầm” 
- Mở cửa ra , có người trong này !! 
Tay nó vẫn đập liên hồi lên trên mặt cửa nhưng không có một sự hồi đáp nào cả, nó run lên vì lạnh, run người vì sợ. nó nhớ đến hình ảnh người đàn bà chết treo bị đâm nhiều nhát vào cổ mà nó xem hồi tối hôm qua, luống cuống nó sờ vào túi váy tìm chiếc điện thoại cầu cứu nhưng túi trống trơn. 
Phía trước cái cửa kia là cả một nhóm người đang nhìn nhau cười tủm tỉm, mặt cho nó đang gào thét bên trong tolet. 
- Chúng ta về thôi ! – Phương Uyên ra hiệu . 
- Ừm! 
Cả bọn đồng thanh rồi đi mất hút . 
Giờ nó lạnh lắm, ngoài kia gió không ngừng thổi ri rít, nước mắt dàng dụa chãy ra. hai tay nó vòng ôm lấy thân hình mình mà run cằm cặp. Mới đi học lại thôi mà muôn vàng người muốn hãm hại, tự hỏi bản thân đã làm gì mà phải trở thành như thế này. Màn đêm Ú tối nó nhắm chặt đôi mắt, môi cắn chặt, khóc nấc lên thành tiếng . 
- Hoàng Long anh đang ở đâu?... 
Tại trước cổng trường tên Thế Hiển đang đứng khoanh tay đợi ai đó, thấy bọn nữ sinh cùng lớp nó đi ra cười cười nói nói, hắn liền chặn đường lại . 
Phương Uyên dẫn đầu hơi bị giật mình khi thấy hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186657/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.