“Tình yêu là thấu hiểu và quan tâm, như thể chúng ta là một.”
– Trích từ lời của Baicha – “Thật sao?! Bố mẹ cháu cũng là bác sĩ à?!” Tôi chỉ biết đảo mắt nhìn quanh khi thấy mẹ mình hào hứng nói chuyện với P’Newt. Chúng tôi đang ăn sáng cùng nhau trong nhà. Bố mẹ tôi lo lắng cho tôi nên đã bắt xe lúc 4 giờ sáng và quay về Bangkok mà không đợi dì Toi. Sau đó họ bắt taxi về nhà để kiểm tra tình hình tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi về chuyện tối qua. Mẹ tôi sợ tôi không ăn gì nên đã mua cho tôi hai hộp cháo – tôi đã chia một hộp cho P’Newt. Hiện tại chúng tôi đang ăn cháo trong nhà, và tôi chỉ có thể ngồi nhìn họ nói chuyện với P’Newt. “Vâng, bố cháu là giáo sư khoa y tại Đại học QU. Còn mẹ cháu là bác sĩ của một bệnh viện tư.” “Bố mẹ cháu là bác sĩ chuyên khoa gì vậy?” Ngay cả bố tôi, người thường ít nói, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. “Bố cháu là bác sĩ phẫu thuật. Mẹ cháu là bác sĩ nhãn khoa.” “Wow! Bác sĩ phẫu thuật và chuyên gia về mắt, vậy họ có thể giúp dì làm mắt hai mí không?” Mẹ tôi chớp chớp mắt nhìn P’Newt. Tôi chỉ biết đảo mắt. Tại sao chứ? Sinh ra đã có mắt một mí thì có gì sai? P’Newt mỉm cười vừa thổi tô cháo. Trời ơi, sao chỉ một động tác thổi cháo thôi mà anh lại có thể đẹp trai đến thế? “Bố cháu là bác sĩ chuyên về phẫu thuật thần kinh. Còn mẹ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692325/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.