“Tình yêu không chỉ là sẻ chia niềm hạnh phúc, mà còn là sẻ chia nỗi buồn đau.”
– Trích từ lời của Baicha – “P’Newt… có thể đọc được suy nghĩ của em sao…?” Tôi mở to mắt, ngờ vực hỏi. “Đúng vậy… Anh có thể đọc được suy nghĩ của em.” Anh gật đầu, vẻ mặt buồn bã và chán nản. Không thể nào, làm sao có thể chứ? Chắc chắn anh đang đùa thôi. Tôi nghĩ thầm và nhìn P’Newt với ánh mắt khó hiểu. “Anh không đùa,” P’Newt nói với giọng nghiêm túc. Tôi giật mình khi anh trả lời đúng điều tôi đang nghĩ. “Bởi vì anh có thể nghe thấy mọi thứ em đang nghĩ,” P’Newt nói. Tôi lấy tay che miệng. Thật sao? P’Newt có thể nghe thấy mọi thứ tôi nghĩ ư? “Đúng vậy,” P’Newt gật đầu. “Không chỉ riêng em. Mọi người. Anh có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người.” “Hả? Khoan đã, em đang rối lắm.” Tôi ôm đầu. Tôi cần phải bình tĩnh lại. Cảm xúc của tôi từ buồn bã và bối rối giờ chuyển sang bất ngờ và ngạc nhiên tột độ. “P’Newt…” Tôi cố gắng nói điều gì đó, nhưng vẻ mặt anh có vẻ buồn, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi vì đã né tránh anh trước đó. “Anh sợ em không thể chấp nhận anh,” P’Newt nói bằng giọng run rẩy, đôi mắt đẹp đẽ ấy ngấn lệ. P’Newt… tại sao anh lại khóc? “Bởi vì anh cảm thấy như…” P’Newt nhắm mắt lại đầy đau đớn. “Anh sắp mất em.” Tôi mở to mắt và bắt đầu nhận ra rằng, trong tất cả những điều tôi đã hiểu lầm về P’Newt, điều duy nhất anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692324/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.