“Vợ chồng là những người kết hôn, tri kỷ là những người định mệnh, còn Baicha và P’Newt, chúng ta là một cặp.”
– Trích từ lời của BaiCha – “P’Newt…” Tôi rầu rĩ bước đến chỗ P’Newt đang chờ mình trước quán net. “N’Cha, em sao thế?” P’Newt lo lắng hỏi và đi về phía tôi. “P’Pho về rồi, em không biết anh ấy bị làm sao nữa?” P’Newt chỉ gật đầu. “Đừng lo, tiếp theo em muốn đi đâu?” Tôi im lặng một lúc và kiểm tra giờ trên điện thoại, trời đã tối và P’Pho cũng đã về nhà. Tôi thấy lo cho anh ấy, mặc dù tôi đã nói rằng tôi không muốn anh ấy ở đây, nhưng khi anh ấy đi rồi thì tôi lại không kìm được mà bận tâm. Hơn nữa, chắc P’Newt cũng đã mệt rồi. “Ngày mai anh có lớp buổi sáng không?” Tôi hỏi. “Có,” P’Newt gật đầu, “Anh có lớp lúc 8 giờ sáng mai.” “Vậy, hay là chúng ta cùng về nhà đi? Anh thấy sao?” Tôi nói với anh. Tôi lo lắng việc học của P’Newt đã đủ vất vả rồi, lại còn bị P’Pho làm xáo trộn lịch trình. “Được thôi,” P’Newt đồng ý. “Chúng ta sẽ quay lại trường lấy xe của anh, rồi anh sẽ đưa em về nhà, được không?” “Không, em tự về được,” tôi nói, “Em sẽ đi BTS về. Nếu P’Newt đưa em về, anh sẽ về nhà rất muộn…” “Không, N’Cha à,” P’Newt ngắt lời. “Đó là nghĩa vụ của một người bạn trai.” B… bạn trai… Nghe thấy từ này, tôi quay đi, mặt đỏ bừng. P’Pho không còn ở đây nữa, chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi chỉ muốn chết vì xấu hổ. “E… em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692308/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.