"Vậy đợi anh về, bọn mình đi ăn cái quán ở gần Nhất Trung nhé..."
Cách hai người nói chuyện vẫn ăn ý và thân thiết như xưa, ngay khoảnh khắc này, tôi cứ ngỡ mình quay lại năm lớp 11.
Dù danh tiếng của Vu Tâm rất lớn, nhưng buổi biểu diễn Trung thu năm lớp 11 mới là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với cô ấy.
Buổi diễn đó, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm đều làm MC, hai người phối hợpi cực kỳ ăn ý, váy dạ hội và âu phục kết hợp lại khiến họ trông giống như một cặp trời sinh.
Đêm ấy, Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường.
Còn tôi lúc đó, vì cuối tuần về thị trấn thăm người già nên bị một loài bọ địa phương gọi là "bọ bóng" c.ắ.n vào mặt, phải bôi t.h.u.ố.c đỏ và đeo cái khẩu trang to sụ để che đi bộ dạng t.h.ả.m hại trên mặt mình.
Tôi nhìn thấy Trần Cảnh Dữ xách váy cho Vu Tâm lúc xuống sân khấu, rồi dịu dàng đưa tay gỡ mảnh kim tuyến vương trên tóc cô ấy xuống.
Nhìn dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ của Trần Cảnh Dữ, trong khoảnh khắc nỗi tự ti trong tôi trào dâng đến tận xương tủy.
Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao tôi không thể cao hơn một chút giống Vu Tâm, tại sao tôi không thể giống Trần Cảnh Dữ tùy tiện thi cũng đứng top 3 khối, tại sao bài văn tôi học thuộc lòng mãi vẫn quên, tại sao người tôi thích lại không thích tôi...
Họ đứng trên sân khấu ánh đèn rực rỡ, còn tôi chìm nghỉm giữa biển khán giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thanh-nguyen/4913684/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.