1
Giọng điệu anh có chút bất cần đời, đôi lông mày và ánh mắt ánh lên vẻ rực rỡ, gần như thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái ở trong phòng.
"Thầy ơi, ban ngày ban mặt không được đổ oan cho người tốt đâu ạ, em nào có tìm người học hộ, hơn nữa nhìn cô em này là biết học sinh ba tốt rồi."
Lại là cái giọng điệu có chút hư hỏng ấy, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ.
Vị giáo sư già lật lại danh sách điểm danh, cuối cùng cũng tìm thấy tên tôi.
Thầy nhận ra sơ suất của mình nên xin lỗi tôi, còn liên tục cảm thán sao trong lớp lại có hai cái tên giống nhau đến thế.
Trần Cảnh Dữ đi về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy như hơi thở của mình cũng bắt đầu ngưng trệ.
Tim tôi đập thình thịch như đ.á.n.h trống.
Trần Cảnh Dữ cứ thế ngồi xuống bên cạnh tôi: "Chắc là tám trăm năm trước là người cùng một nhà đấy."
Hơi thở của anh quá gần tôi, vì câu nói đó mà tôi suýt chút nữa làm đổ cái cốc nước bên cạnh.
Anh đỡ lấy cốc nước giúp tôi, hỏi: “Em gái, em hoảng cái gì vậy?"
2
Có lẽ giáo sư thấy mặt tôi đỏ bừng suốt cả buổi, tưởng là tại mình, nên sau khi tan học đã gọi tôi và Trần Cảnh Dữ lại.
Bảo là bỏ tiền túi mời tôi và Trần Cảnh Dữ uống nước.
"Anh trai dẫn em gái đi nhé."
Thầy giáo dạy Tư tưởng đạo đức thế mà lại móc tiền ra thật.
"Không cần đâu thầy ơi, thật sự không cần đâu ạ."
Tôi theo phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thanh-nguyen/4913679/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.