Lạc Chỉ chỉ cần lùi một bước là lại trở về chiếc mai rùa của riêng mình. Cô không còn đến giảng đường số Một nữa. Ngoài trời lạnh đến tê người, chẳng thà bỏ qua những đoạn đường đó, làm tổ trong ký túc xá có máy sưởi, chỉ ra khỏi cửa khi đi tắm và ăn cơm. Mấy ngày liền Giang Bách Lệ lười đến mức không muốn rời khỏi giường. Cô ấy chỉ tắm rửa và đi vệ sinh, thậm chí còn ngủ qua cả bữa sáng, còn cơm trưa, cơm tối đều do Lạc Chỉ mang về. Không biết vì sao có mấy hôm Bách Lệ không chịu mở máy. Điện thoại trong ký túc xá reo liên tục, người nghe luôn là Lạc Chỉ, người gọi luôn là Qua Bích, nhưng lần nào cô cũng trả lời như lời nhờ vả của Bách Lệ, “Xin lỗi, Bách Lệ không có trong phòng.” “Cao tay thật đấy, cuối cùng đã lật ngược tình thế, đảo khách thành chủ rồi.” Lạc Chỉ lại đặt ống nghe xuống, vừa bấm máy tính vừa cười nói. Bách Lệ trở mình, tiếng sột soạt vang lên, “Thực ra... mình cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì nữa.” Ngón trỏ của Lạc Chỉ lơ lửng trên phím dấu nhân một lúc mới chậm rãi ấn xuống. Cô nhớ đến buổi tối trước hôm thi nguyên lý Mác Lê-nin, khi cô xách ấm nước men theo con đường nhỏ về phía ký túc xá thì đột ngột nghe thấy tiếng Bách Lệ dưới vòm cây. “Thật sự không cần cảm ơn đâu.” Thế rồi Lạc Chỉ “xấu tính” đi vòng ra phía sau băng ghế dưới tán cây, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người ngồi trên ghế. “Sách của anh đây, em phải về rồi.” “Bách Lệ... Xin lỗi.” “Xin lỗi gì chứ, ngayi mai cô thi cho tốt nhé. Mặc dù hồi cấp Ba anh vẫn luôn đạt điểm cao môn Chính trị nhưng vẫn nên xem lại phạm vi ôn tập.” “Em vẫn luôn... đối tốt với anh như thế.” Lạc Chỉ khẽ thở dài, cuộc đối thoại bắt đầu phát triển theo xu hướng kể khổ rồi. “Vì em yêu anh mà.” Câu nói thản nhiên ung dung của Giang Bách Lệ chẳng khác nào đang nói “Vì chúng ta là anh em tốt.” “Thế nên anh không cần xin lỗi em. Em yêu anh nên tất nhiên sẽ đối tốt với anh. Anh cũng không cần cảm thấy áy náy vì đã mang ơn em. Đều do em tình nguyện mà. Cũng giống như anh yêu Trần Mặc Hàm, anh có thể chờ đợi cô ấy suốt bao năm qua mà không oán hận. Cũng giống như chuyện này thôi. Đợi khi nào em không còn yêu anh nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc, anh cũng không cần bận lòng thêm.” Lạc Chỉ ngây ngẩn cả người, suýt nữa thì vỗ tay khen hay. Nghĩ lại bản thân mình, cô cảm thấy đã hoàn toàn dại dưới tay Bách Lệ. Tình cảm lặng thầm và sự chờ đợi mong ngóng tha thiết suốt bao năm qua của cô là tự nguyện, nhưng giờ cô lại cảm thấy tâm lý mất cân bằng, muốn đời lại công bằng từ Thịnh Hoài Nam. Dù anh cậy vào tình cảm này mà xen thường cô, nhưng chính cô mới là kẻ tự làm trò cười cho người khác.Đã thua thì phải chấp nhận. Trong vô tình, Giang Bách Lệ đã hoá giải khúc mắc canh cánh tỏng lòng từ lần từ biệt ở thư viện. Lúc trước cô hỏi Hứa Nhật Thanh, cậu không nuốt trôi cục tức này phải không? Khi là người ngoài cuộc, ai cũng thông minh sáng suốt. Lạc Chỉ nhắm mắt lại, xoa nhẹ lồng ngực, thở một hơi thật dài. Phải cam lòng? Nói sao dễ nghe thế. Nhưng thời gian bắt cô phải cam chịu số phận. Có lẽ điều này cũng là một sự cứu vớt. “Thực ra... anh cảm thấy Mặc Hàm đã thay đổi rồi.” Giọng nói của Qua Bích có chút mơ hồ và yếu ớt. Lạc Chỉ dùng mũi chân đá nhẹ mảng rễ cây nổi lên trên mặt đất. “Cô ấy chẳng thay đổi chút nào, từ hồi cấp Ba đã vậy,“ Bách Lệ thản nhiên nói, “chẳng qua bây giờ cô ấy đã có phản ứng với anh nên mới thế thôi.” Bách Lệ đứng dậy. Dưới ánh đèn đường, Lạc Chỉ có thể nhận ra vẻ thản nhiên của Lạc Chỉ chỉ là lớp áo giáp cô ấy khoác lên mình để sẵn sàng chiến đấy bất cứ khi nào cần. Thường ngày Bách Lệ ăn mặc rất xuề xoà, nhưng lúc này dường như cô ấy đã cố ý chải chuốt vì Qua Bích, thậm chí còn trang điểm. “Em đi đây, sau này có chuyện gì phiền phức, nếu em có thể giúp được anh, em nhất định sẽ cố hết sức. Dù sao trường Mặc Hàm cũng cách trường chúng ta quá xa.” Lạc Chỉ không nhịn được cười, sự dịu dàng của Giang Bách Lệ chẳng khác nào những lưỡi dao cứa vào tim đối phương. Lúc cô xách ấm nước đi ngang qua, Qua Bích đang một mình ngồi đờ đãn trên băng ghế. Khi cô liếc mắt nhìn anh ta thì phát hiện gương mặt tuấn tú đó trông có vẻ rất hoang mang. Về sau cô mới biết, vì quả thức không mượn được sách nên Bách Lệ đã photo lại từng trang giáo trình cảu mình, thậm chí bên trong còn rất nhiều ghi chú và phần trong điểm cô ấy khoanh vùng lại, kèm theo một xấp đề cương. Giang Bách lệ đầu bù tóc rối đang nằm bẹp trên giường. Lạc Chỉ ngoái lại nhìn, không khỏi nghi ngờ rốt cuộc cô gái này càng lúc càng cao tay hay là do bản thân cứ cố chấp muốn trả đũa nên không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó? “Rốt cuộc có thi vào phần chứng minh định lý giới hạn trọng tâm không?” Bách Lệ hơi chột dạ vì cái nhìn của Lạc Chỉ, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Có chứ.” Lạc Chỉ kêu ầm lên, lăn lộn trên giường. Ngày cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Giang Bách Lệ đã thành công bắt chẹt được một bữa cơm tối của Lạc Chỉ. Môn cuối cùng là Thống kê. Lạc Chỉ nói cô học môn này khá tốt. Từ hàng ghế phía sau, Giang Bách Lệ dùng cặp mắt cú vọ của mình để copy bài thi của Lạc Chỉ một cách khôn khéo. Đề bài không giống nhau, cô ấy đã viết chi chít các bước tình toán vô nghĩa lên tờ giấy thi, thậm chí còn hăng hái triển khai hết. Cho đến khi Lạc Chỉ phát hiện mình làm sai một phép tính. Đang điềm nhiên đưa bút gạch đi thì nghe thấy âm thanh vật thể va chạm với mặt bàn cực lớn phát ra ở phía sau.Thi xong, Giang Bách Lệ ôm đầu rên rỉ nói, “Đập ngu người luôn rồi, bắt đền cậu đấy.” Lạc Chỉ gật đầu, “Ừ, coi như là lỗi của mình. Mình không nên đánh giá quá cáo IQ của cậu. Buổi tối cùng đi ăn đi.” Giang Bách Lệ hí hửng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ ấp úng. “Sao thế, khôn rảnh à?” “Cũng không phải...” Cô ấy kéo khoá cặp, đeo lên lưng, “Hôm nay là ngày thi cuối mà, trước đấy đã hẹn cùng chúc mừng rồi.” Lạc Chỉ không thể chấp nhận được câu trả lời mơ hồ lược bỏ cả chủ ngữ này, “Hẹn? Hẹn ai?” “Một nhóm... bạn cấp Ba. Đã hẹn là năm rưỡi ở cổng phía Tây rồi, còn nửa tiếng nữa, mình phải về cất cặp trước đã. Hay là... để tối mai đi ăn đi, cứ quyết định vậy nhé!” Giang Bách Lệ nói xong liền bỏ chạy, để lại Lạc Chỉ một mình ngẩn ngơ đứng trước cổng trường tấp nập. Một nhóm bạn cấp Ba. Ngầm hiểu ra vấn đề, Lạc Chỉ thở dài, đưa chân đá hòn đá nhỏ bị đống tuyết đọng vùi lấp non nửa. Di động trong túi rung lên, người gửi tin là Hứa Nhật Thanh. “Các cậu thi xong chưa? Ngày mai có hội chờ sách cũ ở công viên Địa Đàn, có muốn cùng đi không?” Lạc Chỉ hơi bất ngờ, “Được thôi, mấy giờ?” “Mình đã tra tuyến đường rồi, 10 giờ sáng mai mình đến cổng ký túc tìm cậu được không?” “Không thành vấn đề.” Cô đang ấn màn hình di động thì bị vai huých vào. Một nam sinh vội vã lao ra ngoiaf, vừa chạy vừa ngoảnh đầu cười hối lỗi với cô, tay huơ lên tỏ vẻ áy náy, thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng. Nụ cười ngây ngô ấy rất giống gương mặt nhìn nghiêng của một người. Đúng vào tối qua, ở căng-tin số Ba, cố đã gặp Trương Minh Thuỵ. Hơn một tuần họ không gặp nhau kể từ lần ở thư viện, nhưng hai người vẫn tán gẫu cười đùa vui vẻ, nói từ trận mưa tuyết đến kỳ thi cuối kỳ, rồi cùng lên án đề thi biến tái, mỉa mai đồ ăn của căng-tin ngày càng chẳng ra sao... Lạc Chỉ gần như không còn nhớ rõ họ đã nói những chuyện gì. Cả hai tự động bỏ qua mọi chủ đề nhạy cảm và khó xử, cuôi đối thoại rất vui vẻ và thoả mãn. Cô phát hiện thực ra Trương Minh Thuỵ rất giỏi hoà hợp với người khác. Bây giờ mới nhận ra liệu có quá trễ không? Khi ra khỏi căng-tin, Lạc Chỉ mang một phần cơm cá xào cà về cho Giang Bách Lệ, “Ngày nào cậu ấy cũng ăn món này, mình phát ngấy lên rồi.” Trương Minh Thuỵ cười, “Bao giờ cậu chán hẳn món bánh mì và căng-tin số Ba, không muốn đến đây nữa thì nhớ nói cho mình biết nhé.” “Hả?” Lạc Chỉ ngẩng đầu, “Vì sao phải nói với cậu? Hơn nữa mình nhớ hình như cậu đã nói với mình câu này nhiều lần rồi.” “Không vì sao hết.” Trương Minh Thuỵ khoát tay, xách cặp lên và đi về phía thư viện. Lạc Chỉ vừa nghịch di động vừa suy nghĩ. Hứa Nhật Thanh chỉ hẹn cô có hai lần, cô không mong cả hai lần đều vì con trai. Nếu đúng vậy thì hai người họ thực sự quá đáng thương. Mười rưỡi tối, Lạc Chỉ ngồi trước bàn lấy mặt nạ dưỡng da ra, nhưng còn chưa kịp đắp lên mặt thì cửa đột ngột bật mở. Cô giật nảy mình, hai tay cứng đờ giữa khoảng không, khiến tinh dầu từ chiếc mặt nạ chảy xuống tay. Viền mắt Giang Bách Lệ đỏ ửng, nét mặt buồn vui lẫn lộn, không hẳn là giận dữ, cũng chẳng hẳn là đau buồn. Lạc Chỉ tỏ vẻ bối rối, không biết có nên hỏi thăm hay không. Thế những đối phương chỉ vứt áo khoác, đá tung giày rồi trèo lên giường, trùm chăn lên nghẹn ngào nói, “Lạc Chỉ, để ý giúp mình nhé, mình chỉ khóc mười phút thôi.” Màn này hình như lâu rồi chưa tái diễn. Lạc Chỉ thở dài đồng ý, sau đó xuay người bật một bài hát chọn từ list nhạy trên iTunes. Giai điều mượt mà cao vút của tiếng kèn Scotland ngân vang khắp phòng khiến Lạc Chỉ như bừng tỉnh. Đây là chiếc cô từng dùng để che lấp tiếng bàn tán ồn ào trong tiết học vui nhất của Diệp Triển Nhan khi đó. Giờ cô lại dùng tiếng nhạc khoan thai này để giấu kín tiếng khóc thút thít của Giang Bách Lệ. Ngày hôm sau Lạc Chỉ ra khỏi cửa vào lức 9 giờ 50 phút. Bách Lệ vẫn ngủ say ở giường trên. Khi nhìn thấy Hứa Nhật Thanh cũng đến sớm và đang đứng trước cổng trường, cô cảm thấy cả không gian trước mắt như bừng sáng. Trong số những cô gái quen biết, chỉ mình Hứa Nhật Thanh có thể mặc đồ đỏ đẹp mắt và tràn đầy sức sống như thế. Nói một cách công bằng, Lạc Chỉ thật sự rất thích Hứa Nhật Thanh, cô vẫn luôn có thiện cảm với cô gái xinh đẹp, huống hồ Hứa Nhật Thanh cũng không chỉ xinh đẹp một cách đơn thuần. Đối phương thân thiết khoác tay cô, điệu bộ rất tự nhiên. Lạc Chỉ như chưa bao giờ nắm tay hay khoác tay bạn nữ nào nên hành động này khiến cô sững người trong chốc lát, mất một lúc mới có thể thả lỏng và thoải mái đón nhận sự ấm ám mà đối phường mang đến. Theo học ở Bắc Kinh gần hai năm nhưng Lạc Chỉ không quá hứng thú với việc dạo chơi trong thành phố vừa sầm uất hiện đại, vừa cổ kính xưa cũ này. Có lẽ chính vì lời mời tới hội chợ sách cũ ở Địa Đàn mà tối qua cô đã nằm mơ thấy mình trờ về tiết ngữ văn năm lớp Mười. Giáo viên thực tập mặt lấm tấm mịn đang tiền hành tiết báo cáo cuối cùng, chủ yếu nói về trích đoạn trong tác phẩm “Tôi và địa đàn” của Sử Thiết Sinh. Giáo viên thực tập đọc diễn cảm trích đoạn, sau đó dùng giọng điều tẻ nhạt để dẫn dắt mọi người kể về mẹ mình. Giấc mơ của Lạc Chỉ thường đẹp một cách lạ lùng, nhưng khung cảnh lần này đạm mạc như tranh thuỷ mặc, như một đường bút lướt qua làm phai mờ ký ức, chỉ còn lại những nét phác thảo đơn giản. Trong mơ, Diệp Triển Nhan đang phát biểu về người mẹ mất sớm của mình. Mẹ cô ấy qua đời vì sự cố trong quá trình điều trị, lúc hấp hối đã dặn dò cô ấy phải nghe lời bố. Cô gái xinh đẹp vừa kể vừa khóc đến độ gần như tan ra thành nước, khiến cho đám con gái xung quanh cũng rưng rưng theo. Trong các chương trình tìm kiếm tài năng cảm động thường có thì sinh kể về bố mẹ mình dưới sự khơi gợi của MC trên một nền nhạc buồn. Họ vừa nói cảm ơn, vừa khóc lóc nghẹn ngào. Có lẽ khán giả sẽ xúc động, cũng có thể vì tâm trạng không tốt mà trở mặt nói thí sinh giả tạo. Trong lòng Lạc Chỉ hiểu rõ phần lớn mọi người khi nhắc đến bố mẹ đều không kìm được nước mắt, cho dù thường ngày có lạnh nhạt hay không vừa ý với mẹ thì khi nhắc đến “tình mẫu tử”, nước mắt vẫn có thể tuôn như mưa đổ. Cô có thể thông cảm, nhưng không thể hiểu được nguyên nhân. Lạc Chỉ vẫn còn nhớ rõ tác phẩm “Tôi và địa đàn”, trên lớp chọn trích đoạn ở chường số Hai, đọc xong cô cũng bùi ngùi xúc động, thậm chí cô đã mua rất nhiều tuyển tập của Sử Thiết Sinh về đọc. Vốn tưởng rằng bài tản văn về mẹ và bầu không khí sướt mướt trên lớp học cũng sẽ khiên cô liên tưởng đến người mẹ tần tảo và những năm tháng vất vả của bà rồi rơi những giọt nước mắt mặt chát. Nhưng rất kỳ lạ, đôi mắt cô từ đầu đến cuối không hề ướt. Những hình ảnh mơ hồ trong ký ức tuổi thơ dần trở nên rõ ràng, mọi đường nét chân dung mẹ như những thước phim không lời bị cuộc sống khắc nghiệt cắt ghép chắp vá đến độ không còn cảm xúc. Mẹ đã từng đánh Lạc Chỉ, đã từng vun vén cho cô, cũng giúp cô nhìn rõ đằng sau tình thương của mẹ là bao nỗi xót xa và bất lực. Không có người mẹ nào hoàn hảo, họ cũng từng là thiếu nữ, cũng từng ngốc nghếch hay bị cám dỗ, họ cũng không thể đột nhiên thông thái hơn người chỉ vì đã làm mẹ. Mẹ và cô cung tươngr thành trong cuộc sống, cùng trải qua quãng thời gian lạnh lẽo vô tình. Lạc Chỉ nằm bò ra chiếc bàn nghe tiếng khóc nức nở của mọi người, tự tưởng tượng ra cảnh Sử Thiết Sinh ngày qua ngày ngồi trên xe lăn, trốn tránh sự đời, dõi nhìn khung cảnh tiêu điều trước mắt và tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Rốt cuộc đó là cảm giác như thế nào? Tất nhiên những người trẻ tuổi đầy sức sống như cô khóc có thể hiểu cảm giác này. Họ có cơ thể trọn vẹn khoẻ mạnh, vẫn khát khao về tương lai. Làm sao họ hiểu được? Trong cả bài văn đó, chỉ tiết khiến các thiếu nữ đồng cảm cũng chỉ có tình yêu của mẹ mà thôi. Khi cô hờ hững đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát kĩ từng cô gái đang khóc thì bỗng cảm nhận được ánh mắt bình thản của Diệp Triển Nhan. Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy chẳng còn gì ngoài sự thản nhiên, dường như những giọt lệ chưa lau khô trên má cũng chỉ là thuốc nhỏ mắt bất cẩn rơi xuống mà thôi. Lúc đó cô khẽ cau mày, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi, thậm chí còn có chút chột dạ vì sự thờ ơ của mình đã bị đối phương phát hiện. Thế nhưng Diệp Triển Nhan không có phản ứng gì mà chỉ chỉ lặng lẽ nhìn về phía giáo viên thực tập đang đứng trước bục giảng, liên tục dùng giọng mùi mẫn khơi gợi cảm xúc của cả lớp. Gương mặt vị giáo viên hơi giãn ra, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào. Mơ về khung cảnh này, Lạc Chỉ mới nhận ra cuộc sống mà cô vẫn cho rằng đơn gian bình yên còn tồn tại rất nhiều góc khuất. Có lẽ chúng cũng ghép thành một bức tranh nào đó, ám chỉ nội dung nào đó, những vì cô đã quá chú tâm đến thế giới của riêng mình nên không phát hiện ra. Có lẽ cô đã bị động đi còn đường mà họ sắp đặt sẵn từ rất lâu rồi. -Hết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]