“Mình lên sân thượng hóng gió một chút có được không?”
Thịnh Hoài Nam không biết trả lời thế nào cho phải. Đối phương vẫn duy trì ánh mắt cố chấp, nhức nhối mà mạnh mẽ, thái độ khô khan, không hề có vẻ khách khí.
Cứ tự nhiên, sân thương chẳng phải do nhà mình xây. Anh nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, “Tất nhiên rồi, sao cậu khách sáo thế.”
Trịnh Văn Thuỵ bước lên phía trước, cười khiêu khích, “Vậy cậu định đi đúng không?”
Nếu là thời cấp Ba, những lời đó sẽ khiến anh cảm thấy cô gái này nhất định là rất ghét mình, chỉ muốn nhanh chóng đuổi mình đi. Về sau khi biểu cảm dữ tợn như đòi nợ của đối phương đã qua đi, anh cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc cũng hiểu được Trịnh Văn Thuỵ.
Như Lạc Chỉ nói, mỗi người đều có lớp mặt nạ của riêng mình. Lớp mặt nạ của Trịnh Văn Thuỵ là mặt nạ quỷ, giọng điểu hung hăng, biểu cảm khô khốc, nhưng tất cả đều là để che giấu nỗi bối rối trong nội tâm. Cảm giác ghét một ai đó đôi khi chỉ là lớp vỏ bao bọc cho sự thật là mình không được người ấy yêu mến. Nếu việc bị từ chối có thể dẫn đến xấu hổ và tuyệt vọng, vậy thà cứ đeo luôn lớp mặt nạ căm giận trước mặt đối phương.
Thịnh Hoài Nam thu lại nụ cười ấm áp hoà nhã, thở dài rồi lạnh nhạt lên tiếng, “Đấy không phải sân thượng nhà mình, cho nên cậu muốn đến thì cứ đến. Đây cũng chẳng phải sân thượng nhà cậu, vì vậy lúc nào muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/828819/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.