Cả ngày nay Thịnh Hoài Nam luôn trả tiền nên Lạc Chỉ rất ngại. Mặc dù hành động của đối phương thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên, nhưng cô vẫn thấy khó xử.
Khi tới tiệm Báo Gấm, họ chia nhau ra “càn quét” khắp nơi, tới lúc bầy đồ ăn ra khắp bàn, cô tranh thủ cơ hội nói nhỏ với anh, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
Thịnh Hoài Nam trả lời, “Thôi nào, cậu cảm ơn gì chứ?”
Nói nhiều cũng vô ích, cô biết anh sẽ hiểu nên lặng lẽ ngồi ăn, không giải thích nữa. “Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn mình, thì kể mình nghe người cậu có ấn tượng sâu đậm nhất hồi còn bé để đền đáp đi.”
“Vì sao? Nghe cứ là lạ ấy.”
“Nhưng lần trước mình đã kể cho cậu về hoàng hậu nhỏ của mình rồi. Mình thấy cậu có tính cách như bây giờ chắc chắn là do hồi bé đã trải qua nhiều chuyện bất thường.”
“Nhắc lại với cậu nhé, tâm lý học không đơn giản vậy đâu. Không phải biểu hiện gì bất thường cũng là do vết thương từ thời thơ ấu.”
“Nói đi mà, mình muốn nghe, mình hứa không cười cậu đâu.” Giọng điệu anh y như lúc cô xin anh kể về mối tình đầu, thậm chí còn có chút nài nỉ.
Lạc Chỉ ngượng ngùng gật đầu, “Được rồi. Cậu đừng chê chuyện nhàm chán quá là được.”
Trong một khoảnh khắc, cô rất muốn kể cho anh về câu chuyện kia, nhưng hình như hãy còn sớm, hình như bây giờ anh vẫn chưa hiểu được cô. Thực sự rất khó để có được cái gọi là tâm hồn đồng điệu.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-quat-sinh-hoai-nam/828785/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.