Một giờ sau, Thẩm Nam Tinh đi vào đoàn kịch. Tối hôm qua Lý Hoa Tây không về nhà, lúc này từ nhà ăn đi ra, vừa vặn chạm mặt cậu trong bãi đỗ xe. Thẩm Nam Tinh hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lý Hoa Tây cũng không rõ lắm, chỉ bảo: “Sáng nay anh nhận được điện thoại của trợ lý Tề Lễ Ngôn, bảo bọn họ sẽ chịu hết trách nhiện, cứ thế là xong.” Thẩm Nam Tinh nghi ngờ, cầm chìa khóa lên lầu cùng Lý Hoa Tây, “Y trở mặt nhanh thật, chẳng lẽ một đêm đã nhận ra mình không đúng, hoàn toàn tỉnh ngộ? Lý Hoa Tây: “Ai biết. Xong rồi, ai quan tâm y có tỉnh ngộ hay không, đừng gây rắc rối nữa là được. Thế nhưng lát nữa e vẫn phải cùng anh tới bệnh viện, tuy y nói xong rồi nhưng là người phụ trách của đoàn kịch thì vẫn nên đến thăm.” Thẩm Nam Tinh: “Em đi cùng?” Lý Hoa Tây gật đầu: “Anh không lái xe, em đưa anh một đoạn.” Thăm bệnh bình thường thì không có gì là không tình nguyện, Thẩm Nam Tinh không nhiều lời, chờ Lý Hoa Tây về văn phòng thay quần áo rồi lại cùng xuống lầu, tới một bệnh viện tư nhân ở phía Đông thành phố A. Bệnh viện này cách trung tâm thành phố khá xa, điều kiện đi lại thông thuận, chỉ là chi phí thuộc hàng đắt đỏ, không phù hợp với tầng lớp bình dân. Tuy điều kiện nhà Thẩm Nam Tinh cũng rất tốt nhưng quen sống với Dịch Phong Từ từ nhỏ nên cậu cũng chưa từng tới một nơi như thế này. Thậm chí bác sĩ điều dưỡng nơi này đều là một phục vụ một, người bệnh bị một vết thương nhẹ cũng có thể kéo cả đội ngũ chuyên gia tới hội chẩn. Thẩm Nam Tinh và Lý Hoa Tây đứng ở cửa phòng bệnh liếc nhau một cái, chờ đám bác sĩ đông đảo điểm bệnh xong rời đi mới mang một giỏ hoa quả vào. Tề Lễ Ngôn đang ngồi trên giường cầm điều khiển xem TV, miệng vết thương dán một miếng băng gạc đường kính năm centimet, trên băng gạc không có vết máu cũng không có màu thuốc, hiển nhiên bị thương không nặng, đã sớm xử lý tốt. Lý Hoa Tây mang gương mặt tươi cười tiến lên, hỏi thăm tình hình sức khỏe của y, Thẩm Nam Tinh mang giỏ quả đặt lên chiếc bàn cạnh giường. Trên chiếc bàn kia ngoài sổ khám bệnh thì còn có một đống băng gạc, trên băng gạc có mấy chỗ màu đỏ sậm, nhìn từ xa trông giống máu, nhìn gần thì giống màu đỏ của mực nước. Thực hiển nhiên, nếu sáng nay trợ lý Tề Lễ Ngôn không gọi điện thoại cho Lý Hoa Tây thì tình huống cậu và chị Uyển tới đây xin lỗi sẽ không ấm áp như hiện giờ. “Ngồi đi.” Tề Lễ Ngôn cầm điều khiển chỉ hai chiếc ghế cạnh giường, bảo trợ lý rót hai cốc nước, liếc Thẩm Nam Tinh, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Thẩm Nam Tinh bị y nhìn đến mất tự nhiên, còn chưa mở miệng đã nghe Tề Lễ Ngôn chủ động hỏi: “Cậu và người nhà họ Lâm có quan hệ gì?” Nhà họ Lâm? Thẩm Nam Tinh: “Anh muốn nói nhà họ Lâm nào?” Tề Lễ Ngôn cười nhạo: “Thành phố A to như vậy còn nhà họ Lâm nào, đừng nói với tôi cậu không quen biết.” Thẩm Nam Tinh suy nghĩ: “Tập đoàn Ức An?” Tề Lễ Ngôn chần chờ hai giây: “Cũng xem là thế, cho nên là cậu quen người của Ức An mà không phải người bên nhà chính?” Thẩm Nam Tinh nghe ý nói mà không hiểu gì, “Tôi chỉ biết Lâm tiểu thư của Ức An, trước đó có gặp mặt. Còn người bên nhà chính tôi không rõ lắm.” Tề Lễ Ngôn vốn thu liễm tính tình giờ lại bắt đầu kiêu ngạo, nhún vai: “Được rồi, Lâm Nhược An cũng xem như con cháu mà ông Lâm thương yêu. Lần này nể mặt nhà họ Lâm, tôi không so đo với mấy người nữa. Nhưng dù là thế nào, tôi có sai hay không thì tôi bị thương ở đoàn kịch của mấy người, này không sai đúng không? Lý Hoa Tây vội đáp “đúng đúng đúng”, để phòng y lại hùng hổ dọa người còn thuận theo nói mấy câu khách sáo. Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Nam Tinh còn đang suy nghĩ chuyện nhà họ Lâm. Chẳng lẽ thật sự là Lâm tiểu thư giúp cậu? Nhưng không đúng lắm? Sau hôn lễ của Trần Khiếu, cậu chưa từng gặp lại Lâm Nhược An, thậm chí còn không có phương thức liên lạc với cô. Huống hồ chuyện hôm đó xảy ra bên trong đoàn kịch, Lâm Nhược An không ở hiện trường, sao có thể biết xảy ra chuyện gì sau đó giúp đỡ cậu? Lý Hoa Tây ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, phân tích giúp cậu: “Có phải Lâm tiểu thư có hảo cảm với em không?” Hình như thế. Thẩm Nam Tinh nhớ hôm xem mắt, quả thật Lâm tiểu thư có vẻ tán thưởng cậu. “Thế không phải xong rồi à, lén giúp người trong lòng giải quyết vấn đề không phải thực bình thường sao? Huống hồ nhà họ Lâm có tai mắt mọi nơi ở thành phố A, âm thầm theo dõi em cũng không phải việc gì khó.” Thẩm Nam Tinh nghe hắn nói mà toát mồ hôi lạnh: “Không thể nào? Em và Lâm tiểu thư thực sự không thân, mặc dù cô ấy có chút tán thưởng nhưng chỉ giới hạn trong tác phẩm của em. Huống hồ lúc xem mắt em đã nói rõ ràng là chỉ làm bạn bè, không có ý định phát triển theo hướng người yêu.” Lý Hoa Tây: “Thật à?” Thẩm Nam Tinh gật đầu, xoay vô lăng, “Em lại không thích cô ấy, sao có thể lãng phí thời gian của cô ấy.” Lý Hoa Tây thở dài, lấy làm tiếc nói: “Thích hay không là từ từ bồi dưỡng, em có biết em từ chối không chỉ riêng Lâm Nhược An mà còn là Ức An và người nhà họ Lâm phía sau Ức An không?” Thẩm Nam Tinh nghi hoặc: “Ức An còn không phải sản nghiệp của nhà họ Lâm ư?” Lý Hoa Tây: “Không tính. Hoặc là nói có hai nhà họ Lâm, một là Lâm Nghị Trình đứng đầu Ức An, người còn lại là Lâm Hoằng tiên sinh – đương gia của Lâm thị.” “Lâm thị?” Lý Hoa Tây gật đầu: “Căn cơ và bối cảnh của Lâm thị có thể nói rộng hơn Ức An nhiều, Ức An chỉ là sản nghiệp của con cháu ông Lâm tự mình thành lập, tập đoàn chiếm hữu nửa bầu trời chân chính ở thành phố A thậm chí thành phố C chỉ có Lâm thị.” Thẩm Nam Tinh chưa từng nghe đến chuyện này, ngay cả chuyện làm ăn nhà mình cậu còn không nắm rõ, càng đừng nói nhà người khác. Lý Hoa Tây: “Thế nhưng Lâm lão tiên sinh đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay cũng không quản lý công ty, nghe nói quyền quản lý giao hết cho một người điều hành còn rất trẻ, hơn nữa hình như người này còn không có quan hệ gì với người nhà họ Lâm.” Thẩm Nam Tinh: “Sao lại giao quyền cho một người điều hành không có quan hệ gì?” “Vì công bằng?” Lý Hoa Tây nghi ngờ: “Sản nghiệp của nhà họ lớn như vậy, con cháu hẳn sẽ vì tài sản mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, giao cho một người điều hành không có quan hệ mới có vẻ như không làm lệch cán cân nhỉ?” Cũng có lý, Thẩm Nam Tinh gật đầu, tiện thể xin Lý Hoa Tây nghỉ một buổi. Cậu bận rộn cả tháng nay, thừa dịp nam chính nằm viện cũng muốn thả lỏng chút. Vì thế đưa Lý Hoa Tây về đoàn kịch xong thì vội về nhà cho kịp trước bữa trưa. Vốn tưởng Dịch Phong Từ sẽ ở nhà, nào ngờ mở cửa ra lại phát hiện trong nhà không một bóng người. Tính từ khi trở về thành phố C đến nay đã ba bốn tháng, trong khoảng thời gian này Dịch Phong Từ không có việc gì, chỉ thi thoảng xem văn kiện Thẩm Trọng Bách gửi tới cho anh học tập, thời gian còn lại xem như rảnh rỗi. Thẩm Nam Tinh đứng ở cửa đổi giày, phát hiện điện thoại anh đặt trên bàn ăn, nên hướng về phía phòng ngủ gọi anh hai lần. Kết quả hồi lâu không nhận được đáp lời, nhưng vài phút sau, một tiếng vang lớn truyền tới từ ngoài cửa, hình như là tiếng đóng cửa của nhà hàng xóm? Thẩm Nam Tinh chớp mắt, nghĩ thầm chắc là hàng xóm mới lịch sự quá mức kia. Nhưng sao tiếng mở cửa lại vội vàng như thế? Có chuyện gấp à? Thẩm Nam Tinh không quan tâm, vào phòng bếp mở tủ lạnh xem nguyên liệu nấu ăn bên trong, lấy ra hai món chuẩn bị làm cơm trưa. Kết quả còn chưa rửa xong đã nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên từ huyền quan, Thẩm Nam Tinh lau nước trên tay, ra khỏi phòng bếp, quả nhiên thấy Dịch Phong Từ đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm một hộp cơm của tiệm cơm dưới lầu. Thẩm Nam Tinh hỏi: “Em không ở nhà anh lại ăn cái này hả?” Dịch Phong Từ đặt cơm hộp lên bàn, hờ hững đáp lại. Thẩm Nam Tinh nhíu mày, còn chưa mở miệng phàn nàn thì lại thấy mấy giọt mồ hôi trên trán anh, không khỏi hỏi một câu: “Nóng lắm à?” Dịch Phong Từ bảo không nóng, sau đó cả người như thoát khí đổ ụp lên người cậu. ~Hết chương 34~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]