Tề Lễ Ngôn bị thương nằm viện, tiến độ luyện tập bị ảnh hưởng. Vở kịch này định trình diễn ở nhà hát trung tâm lớn nhất thành phố A vào tuần thứ ba sau Tết Âm Lịch. Nếu diễn xuất tốt còn tổ chức lưu diễn toàn quốc. Tuy Lý Hoa Tây không thích Tề Lễ Ngôn nhưng cũng muốn mượn nhân khí của y để truyền bá thanh danh cho “đoàn kịch Hoa Tây”. Dù sao cũng tới rồi, đôi bên cùng có lợi, Tề Lễ Ngôn muốn mượn sân khấu kịch thay đổi hình tượng, đoàn kịch cũng muốn hớt chút gì đó từ trên người y. Nào ngờ người này kiêu ngạo như thế, anh Lý đi công tác về nghe đám Tiểu Ngư thuật lại sự việc ngày hôm đó, lập tức muốn kết thúc hợp đồng. Thẩm Nam Tinh bảo hắn bình tĩnh, hỏi: “Chẳng phải anh nói Tề Lễ Ngôn có hậu thuẫn không dễ chọc sao?” Lý Hoa Tây quả thật quên chuyện này, nhíu mày. Mọi người đều biết Tề Lễ Ngôn nổi lên từ chương trình truyền hình nào đó nhưng lại không biết y có thể được chọn tham gia là bởi phía sau có chỗ dựa vững chắc. Chỗ dựa này có địa vị trong giới kinh doanh thành phố A, tuy không có mặt trên tạp chí kinh tế nhưng nhắc tới ai cũng biết. Lý Hoa Tây cũng xem như nghệ sĩ thành công một nửa, nhưng chỉ giới hạn trong giới nghệ thuật, so sánh với những anh lớn chẳng làm gì là có thể khuấy đảo thị trường kinh tế thành phố A thì vẫn kém một chút, thi thoảng còn mượn chút quan hệ nhờ người ta hỗ trợ bật đèn xanh. Hiện tại hắn đã lui về phía sau, không hẳn là một nghệ thuật gia thuần túy nữa, mọi việc đều phải lấy sự tồn tại lâu dài để phát triển ở thành phố A của đoàn kịch làm chủ, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, bởi vì một chuyện nhỏ “không quan trọng” mà lâm vào đường hẹp, tránh Tề Lễ Ngôn chó cùng rứt dậu lại tìm bọn họ gây phiền toái. Tiểu Ngư luôn tìm sai trọng điểm, đứng trong phòng vũ đạo có năm sáu người, lén hỏi Lý Hoa Tây: “Anh Lý, anh vẫn luôn nói Tề Lễ Ngôn có hậu thuẫn, y sẽ không… bị bao dưỡng chứ?” Đương sự hôm đó là chị Uyển cũng có mặt, tâm trạng đã khôi phục, cũng tò mò theo Tiểu Ngư: “Không thể nào? Nhìn không giống lắm? Y cao ngạo như thế, hơn nữa tính tình còn ngôn cuồng, thay vì nói là bao dưỡng thì càng giống con ông cháu cha hơn.” “Em cũng cảm thấy không giống bao dưỡng, không nói đến cao ngạo hay không, chỉ riêng gương mặt kia cũng có người nuốt trôi à?” “Tề Lễ Ngôn xấu lắm sao? Nhìn cũng được mà?” “Cậu xem y đánh mắt chưa? So với chị gái ở nhà ăn còn dày hơn, chị gái là vì che nếp nhăn, còn y vì che cái gì?” “Cái gì?” “Cái xấu chứ còn gì nữa?” “Hahaha!” Lý Hoa Tây không nói gì, mọi người lại mồm năm miệng mười thảo luận, bọn họ ít nhiều đều phải hứng chịu sự coi thường khó hiểu của Tề Lễ Ngôn, lúc này có cơ hội xả ra, tất cả đều ríu rít. Thẩm Nam Tinh không hòa vào câu chuyện, ngày thường cậu ít tiếp xúc với Tề Lễ Ngôn, ngoại trừ xem video y múa thì chưa từng có quá nhiều giao lưu, thấy Lý Hoa Tây muốn hút thuốc thì cùng hắn ra ban công lầu ba hóng gió, nói: “Cùng lắm thì cứ như vậy đi, chị Uyển cũng không để trong lòng, kế tiếp trao đổi bình tĩnh hẳn là có thể múa.” Lý Hoa Tây hút một điếu, nhìn lá khô dưới lầu bị gió thổi bay, “Em ấy, vẫn còn quá trẻ. Chuyện này sao có thể cứ như vậy? Hiện Tề Lễ Ngôn đang ở trong bệnh viện, tuy anh đã hỏi trợ lý của y, bảo là không có vấn đề, nhưng chờ xem, đến khi y phục hồi, khẳng định lại muốn náo loạn một phen.” Thẩm Nam Tinh khó hiểu: “Tại sao? Chuyện là do y khơi mào, cũng là y ném vỡ thủy tinh, chẳng có ai chạm vào hay đẩy y cả, là tự y dẫm phải, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chịu trách nhiệm?” Lý Hoa Tây mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Trên thế giớ này làm gì có nhiều tại sao như thế? Hết thảy phụ thuộc vào y có muốn làm loạn hay không, vừa nãy đám Tiểu Ngư đoán già đoán non, có đúng cũng có không đúng, Tề Lễ Ngôn quả thật chẳng ra sao nhưng đúng là không phải bị bao dưỡng.” Không phải bị bao dưỡng, vậy là bản thân có thực lực? Thương nhân họ Tề ở thành phố A không nhiều lắm, cẩn thận suy nghĩ là có thể đoán được có quan hệ với nhà nào. Thảo nào người ngoài vẫn luôn nói y xuất thân từ dưới đáy xã hội nhưng lại không nhìn ra được sự ngoan cường của một vũ công xuất thân từ tầng lớp thấp, động tác múa vô cùng chuẩn nhưng lại giống như bỏ một số tiền lớn ra tu bổ hoàn, hoàn toàn không có cảm xúc đáng nói. Thẩm Nam Tinh nghĩ không ra, hiện giờ vũ công muốn nổi tiếng trong giới giải trí lại phải xây dựng cho mình một hình tượng khổ cực thê thảm như thế? Dù vậy Thẩm Nam Tinh vẫn không cho rằng Tề Lễ Ngôn sẽ gây sự, dù sao cũng là y sai trước, nào đến phiên y tính sổ. Nào ngờ hai ngày sau, Lý Hoa Tây gọi tới, bảo Tề Lễ Ngôn yêu cầu cậu và chị Uyển tới bệnh viện xin lỗi, nếu không sẽ không để yên chuyện này, quả thật là có ý muốn làm lớn chuyện? Dịch Phong Từ mặc chiếc quần ngủ màu xanh nước biển ra khỏi phòng bếp, tay bưng bít tết hôm nọ Thẩm Nam Tinh mua ở siêu thị, rán sơ làm bữa tối cho hai người. Lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy Thẩm Nam Tinh với vẻ mặt không thể tưởng được dán mắt vào điện thoại, hỏi: “Sao thế?” Thẩm Nam Tinh quay đầu nhìn anh, xốc chăn lông trên đùi, đặt điện thoại xuống rồi vào phòng ăn, nói lại toàn bộ câu chuyện. Chuyện này Dịch Phong Từ xem nửa đầu, nửa sau không ngờ còn yêu cầu xin lỗi, dùng dao cắt nhỏ bít tết rồi đưa cho Thẩm Nam Tinh, hỏi: “Thế sao giờ? Em muốn đi xin lỗi?” Thẩm Nam Tinh giận dữ nhai bít tết, thở phì phò: “Đi chứ, nếu em không dẹp yên chuyện này, đến lúc Tề Lễ Ngôn bỏ gánh giữa đường, tiến độ của đoàn kịch sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa em thấy anh Lý cũng không định tìm phiền toái, anh ấy dẫn dắt em nhiều năm như vậy, em đâu thể để anh ấy nan kham.” Nói xong lại cảm thấy không phục, nhìn Dịch Phong Từ nói: “Trên thế giới này sao còn có người không nói lý hơn cả Trần Khiếu thế? Em cho rằng Trần Khiếu đã là quá lắm rồi!” Dịch Phong Từ thấy cậu vừa tức giận vừa nhét thức ăn vào miệng, vươn tay kéo đĩa cậu sang một bên, bảo cậu bình tĩnh rồi ăn tiếp, miễn cho tẹo nữa bụng lại không dễ chịu, “Trần Khiếu vẫn còn tốt, chỉ là khi còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới…” “Không hiểu chuyện cái gì?” Thẩm Nam Tinh nhíu mày, bày ra vẻ mặt “Không có em thì anh đã bị Trần Khiếu đánh rồi, anh còn giúp người ta nói chuyện”. “Tại anh quá lương thiện cho nên mới bị bắt nạt.” Thẩm Nam Tinh thở dài, thấy Dịch Phong Từ hơi tủi thân nên xiên một miếng thịt bò đặt vào đĩa của anh. Hai người ăn cơm tối xong thì lần lượt tắm rửa. Thẩm Nam Tinh nằm trên giường, soạn sẵn lời xin lỗi cho ngày mai. Tuy trong lòng không tình nguyện như vì không để anh Lý khó xử, chuyện nên làm vẫn phải làm, dù sao chỉ xin lỗi mà thôi, cũng sẽ không mất một miếng thịt. Cậu vừa nghĩ vừa mơ màng đi vào giấc ngủ trong lòng Dịch Phong Từ, không biết qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy anh ngồi dậy, nửa mơ nửa tỉnh hỏi một câu: “Đi đâu?” Dịch Phong Từ trả lời vào phòng vệ sinh, khoảng mười phút sau mới trở về. Ngày hôm sau. Thẩm Nam Tinh rời giường đúng giờ. Vừa mặc xong quần áo, chuẩn bị dựa theo địa chỉ Lý Hoa Tây gửi tới bệnh viện Tề Lễ Ngôn đang nằm. Còn chưa ra khỏi cửa đã bị cuộc họi của Lý Hoa Tây ngăn cản. Vốn tưởng Lý Hoa Tây muốn dặn cậu khi tới nhớ hạ mình, lại không ngờ điện thoại truyền ra giọng nói phấn khởi của hắn: “Thầy Thẩm! Không cần tới nữa! Không biết bên phía Tề Lễ Ngôn xảy ra chuyện gì mà bảo chuyện này thế là xong!” Thế là xong? Một đêm ngắn ngủi, thế là xong? Thẩm Nam Tinh không ngờ Tề Lễ Ngôn sẽ thay đổi chủ ý, vừa định buông điện thoại tới đoàn kịch hỏi thăm tình huống cụ thể lại thấy Dịch Phong Từ cầm cây kéo tỉa hoa chuyên dụng đi tới ban công, vội bảo: “Anh để đấy đã, chờ em về lại tỉa.” ~Hết chương 33~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]