Nàng xuất giá vào đầu thángchạp. Nhưng lại không có lại mặt (ngày thứ ba sau khi kết hôn hai vợ chồng sẽvề thăm nhà vợ gọi là lại mặt).
Đây là lão cha nàng nói,"Trời rét đông lạnh, tứ nha đầu bị ta sủng nên yếu ớt. Dù sao năm mới ởtrước mắt, mùng hai về nhà mẹ đẻ kết hợp lại mặt là được rồi, sao phải ép buộctứ nha đầu cùng cô gia?”
Nói thì rất dễ nghe, nhưngcũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Lão cha nàng ước gì nàng vĩnhviễn đừng trở về, đỡ phải nhìn thấy nghiệt nữ này liền thịt đau đến đấm ngựcdậm chân.
Kỳ thật ông ta có gì mà thịtđau? Chỉ Hạnh hờ hững nghĩ. Đồ cưới nàng mang tới, tất cả đều là đồ cưới lúctrước của mẫu thân nàng, còn bị nuốt không ít, lão cha nàng một văn cũng khôngcho thêm, sính lễ lại không chút khách khí nhận
Nếu không phải nương trướclúc lâm chung đã ủy thác một nửa cho các cậu nhà mẹ trông nom, sau khi chỉ hôntới cửa tranh cãi muốn kéo đến kiện trước mặt thánh thượng, lấy về được một nửacủa một nửa, nếu tất cả đều ở trong tay lão cha nàng, nàng đã sớm tay trắng rakhỏi nhà.
Nói đến buồn cười, nhà khácđều là kế mẫu quan tâm đến đồ cưới của con vợ trước, nghĩ biện pháp chiếm lấy,Hứa gia môn phong lại không giống bên ngoài, chính là cha ruột nắm chặt khôngbuông, luôn miệng mắng nàng bất hiếu, muốn cáo nàng ngỗ nghịch.
Cũng không nghĩ, mẫu thân vốnsinh ra đã yếu ớt bản tính kiều thúy, mọi thứ luôn nói thẳng, lúc còn trẻ phụthân còn không phải nhờ mai mối cưới vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/185665/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.