Ngày tuyết như vậy, trởlại viện của mình đã đông lạnh không nhẹ, kết quả đồ ăn phòng bếp đưa tới cũngkhông còn nóng.
Ngày nước đóng thành băng nhưvậy, lại ăn một bụng khí lạnh, thật không chịu được. Nhưng Tam Lang lại hờ hữngăn, hắn vừa nhấc đũa, nha đầu ma ma đều lui sạch sẽ, hai nha đầu hồi môn củanàng vẻ mặt xấu hổ bị ma ma cùng kéo ra ngoài.
"... Tam gia, viện chúngta dường như có phòng bếp nhỏ?" Chỉ Hạnh thử hỏi.
"Không có đầu bếp."Tam Lang trả lời, hơi ngừng, "Nếu ngươi không quen, bảo người ta hâm nóngthức ăn đi.”
Chỉ Hạnh cười khổ, giống nhưnàng quen được nuông chiều vậy... Cũng không phải không có phòng bếp nhỏ, cóthể tránh bệnh liền tận lực tránh, làm gì tự tìm khổ sở?
Nhưng nàng vẫn kêu người, hâmnóng canh. Hơn nữa dặn dò cơm chiều cũng phải nóng mới được đem vào. Ma ma nóithầm, "Tam gia nhiều năm nay đều ăn như vậy, cũng không thấy có gì.”
Kẻ hầu khác không để ý, nhưngCát Tường Như Ý hai nha đầu hồi môn đã biến sắc. Nhanh tiến lên bưng canh, cườitrừ, "Cô nương nói cái gì, đây là chuyện nô tỳ phải l
Tứ cô nương đã búi tóc phụnhân, chỉ nhếch nhếch môi, ôn hòa cười cười với các nàng, không nói thêm gì,chỉ liếc ma ma kia một cái.
Cát Tường cùng Như Ý dùng mộtloại ánh mắt "bà muốn chết", thực thương hại nhìn nhìn ma ma kia, vộivàng đi hâm canh.
Nghe nói đó còn là vú nuôicủa cô gia, thật không có mắt, bắt nạt cô nương mặt non sao? Không biết baonhiêu di nương nghĩ cô nương mặt non chịu thiệt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/185664/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.