Tháng chạp hết liền tớiNguyên tiêu, bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt, loạn thạch băng vân, Tam Lang lạimột bộ bình tĩnh, tuy rằng mỗi ngày về nhà đều mỏi mệt tận xương, bộ dáng cóchút quỷ khí dày đặc. Nhưng mặc kệ lại bận như thế nào, trước khi lên đèn nhấtđịnh sẽ trở về, có mệt cũng nở nụ cười với Chỉ Hạnh, cho dù mặt đều đông cứng.
Chỉ Hạnh chỉ có thể thầmthan, ở trong lòng nguyền rủa hoàng đế sớm thượng mã phong, đừng dây dưa phuquân đáng thương của nàng nữa. Bắt mạch, trong lòng rất ưu sầu, khi thiếu niên khôngđiều dưỡng tốt, lại bị nhốt ra chút tật xấu, hiện tại lại lao tâm quá mức...
Là dược ba phần độc, thựcthiện lại quá chậm. Mỗi ngày cân nhắc ẩm thực của hắn liền hao tâm tổn trí.
Tam Lang ngược lại cảm thấymỹ mãn. Chỉ cần tâm của Chỉ Hạnh đều ở trên người hắn, cho hắn độc dược hắncũng cười uống hết. Hắn có thể cầu chỉ là như thế mà thôi, dùng hết tâm lực nhưvậy cũng vì có thể cho Hạnh Nhi những ngày tháng an ổn dài lâu.
"Kỳ thật bố trí cũng gầnhoàn tất rồi," Hắn an ủi Chỉ Hạnh, "Khi xuân về hoa nở có thể xao sơnchấn hổ.”
"Hoàng đế cũng quáđộc." Chỉ Hạnh oán giận, "Hắn thì ôm người trong lòng khoái hoạt, lạikhiến chàng mấy năm liên tục cũng không thể sống bình thường.”
Tam Lang cười khổ một chút,"Hoàng thượng không có gặp Tử Hệ... Nói cũng không gặp.”
Chỉ Hạnh trợn tròn mắt,"... Ông trời, nhà Mộ Dung cũng có tình loại? Đột biến a!”
"Tình loại?" TamLang khó hiểu. Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao hoàng thượng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491399/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.