Ở đỉnh mái ngói chân hơitrượt một chút, may mắn vẫn giữ được thăng bằng, cũng không phát ra tiếng độnggì.
Khinh công này của nàng thậtlà... âm thầm cười khổ. Chỉ sợ nàng sẽ là người bình thường nhất trong các đờiPhó thị đích truyền. Mẫu thân nằm bệnh, chỉ có thể nói miệng dạy bằng lời, nàngnhiều nhất chỉ là luyện vững phần cơ bản, muốn đến cảnh giới "như quỷ nhưmị, đạp tuyết vô ngân thủy thượng phiêu" (bước trên tuyết mà không để lạidấu vết, lướt trên nước),đại khái còn phải luyện nhiều.
Hiện tại Tu Thân Uyển trêndưới chỉnh tề, nàng thật không có chuyện gì... thời gian rảnh một đống lớn.Nhưng nàng hiện tại giống như mèo con đi trên nóc nhà, cũng không phải là vìrảnh đến nhàm chán.
Mẹ chồng thử nắm bắt tin tứctrong viện, thu mua lòng người, việc này không có gì lạ. Đại tẩu nhị tẩu cũnglàm theo như vậy, ước chừng là ý của mẹ chồng. Nhưng Phùng Nhị Lang làm nhưvậy, lại rất quỷ dị.
Chuyện hỏi thăm cũng quá kìlạ, không ngờ là sở thích cùng thói quen sinh hoạt của nàng, ám chỉ chế tạo cơhội tình cờ gặp gỡ cho bọn họ... Mà không phải là Tam Lang có bao nhiêu vốnriêng. Án binh bất động để mặc bọn họ tìm hiểu, được đến là kết quả như vậy,nàng thật là há hốc mồm.
Cho nên nàng mới có thể ởđây. Dùng khinh công mèo ba chân vào Phùng phủ nghe ngóng. Tuy nói bản thânnàng cảm thấy võ công mình chỉ ở mức độ tầm thường, nhưng sự thật đã đủ đểthành danh đứng vững trên giang hồ. Thế cho nên nàng rảnh rỗi trốn vào nghe lénbên góc tường, Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491372/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.