Tháng ba xuân ấm hoa đào nở,núi xa mỉm cười.
Thời tiết vô cùng tốt, nhưngchủ mẫu Phùng gia phu nhân tâm tình phi thường không tốt, ẩn ẩn hàm chứa điệnquang lóe ra, mọi người bên cạnh rón ra rón rén, sợ không cẩn thận, liền chọcPhùng phu nhân giận dữ.
Mỗi người đều biết là vì tamnãi nãi của Tu Thân Uyển, nhưng ai cũng đều ngậm chặt miệng, đỡ phải chạm vàovẩy ngược của phu nhân.
Phu nhân giận a, sao có thểkhông giận? Tam Lang nghiệt tử kia hàng tháng đều giao đầy đủ bổng lộc, một cáilông cũng không thiếu. Lộc điền một năm được năm sáu mươi lượng cũng rất khôngtệ rồi, thế gia như bọn họ có thể đặt chút tiền này trong đáy mắt? Một cái việnphải ăn phải uống phải phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho nô bộc, năm sáu mươilượng một tháng đã sạch sẽ, còn cái gì dùng?
Nhưng tiểu xướng phụ của TuThân Uyển kia có thể không rên một tiếng, cầu cũng không cầu một tiếng, thanhthản ổn định tự do tự tại đóng cửa tiêu dao qua ngày... Có thể thấy Tam Langđược hoàng thượng thưởng riêng không biết bao nhiêu, vốn riêng nhiều bao nhiêu,cũng không thấy đưa thêm chút tiền tu bổ gia dụng, toàn để con tiểu xướng phụđó vui vẻ!
Lại nói, phu nhân thực sựđoán đúng phân nửa. Trong hà bao Tam Lang có chừng hai lượng bạc, cũng rất ítchi tiêu. Nhưng lại thường mang theo chút đồ trang sức tinh mỹ đẹp đẽ quý giá trởvề, cũng không quanh co, tùy ý cho Chỉ Hạnh.
... Nàng liền cảm thấy kìquái, vì sao lúc trước lục tìm chỗ ca Từ ma ma, lại có số vàng bạc châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/1491371/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.