“Ông tưởng ta không biết sao? Vừa muốn của hồi môn của mẫu thân ta, vừa muốn cùng Tống Tuyết Mai sánh đôi. Ông dùng từng chén từng chén ‘thuốc bổ’ để làm t.h.a.i nhi lớn quá mức, rồi mượn tay Tống Tuyết Mai mà khiến mẫu thân ta hoảng sợ sinh non. Lúc ấy còn không có đại phu, không có bà đỡ—một xác hai mạng người, đều c.h.ế.t.”
Khóe môi ta khẽ nhếch, để lộ nụ cười độc nghiệt:
“Không sao. Mẫu thân ta vẫn còn có ta. Ta đã nói, những kẻ nhà họ Thẩm từng hại bà, ta sẽ bắt từng kẻ một chôn theo bà. Lời ấy… không phải nói chơi.”
Nói dứt lời, ta ném ra một cái tai người còn đầm đìa máu.
Hai người họ kinh hoảng mở to mắt. Ta đè thấp giọng:
“Không nhận ra sao?”
“Đó chính là… đứa con trai bảo bối mà các ngươi thương yêu nhất đấy.”
Hai người kia vừa kinh vừa giận, giơ tay muốn gào thét vào mặt ta.
Đáng tiếc, thân thể chao đảo, ngay cả đứng còn đứng không vững.
Bị ta một cước đạp thẳng vào ngực, cả hai liền ngã nhào xuống đất.
“Đa tạ quản gia đã hạ d.ư.ợ.c giùm ta. Hai người các ngươi… hôm nay cứ theo ta xuống địa ngục đi!”
“So với việc dùng cái trâm rách nát kia để đầu độc ta, chẳng bằng sảng khoái một chút — mọi người cùng nhau c.h.ế.t cho gọn.”
Hai người hoảng sợ giãy giụa. Phụ thân đáng c.h.ế.t của ta, Thẩm Sùng Sơn, còn muốn bò ra khỏi viện, lại bị ta nắm cổ chân kéo trở lại:
“Sẽ đến lượt từng người, đừng vội.”
Dứt lời, ta nhấc ấm trà đập mạnh xuống đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-van-nghi/5045712/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.