Sắc mặt hắn hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng thở ra:
“Phu nhân luôn thấu hiểu lòng ta, vậy ta đi một lát rồi về ngay.”
Hắn vừa bước ra cửa, lại đột ngột quay đầu lại:
“Lễ vật mừng sinh thần, ta đã chuẩn bị cho nàng xong rồi.”
Ta khẽ gật đầu, bình thản đáp:
“Ta cũng chuẩn bị cho chàng một bất ngờ.”
Nghe vậy, ánh mắt hắn dịu hẳn đi, ôm lấy ta:
“Tấm chân tình của phu nhân, ta chỉ có thể dùng cả đời để đáp trả.”
Ta muốn nhìn thấu hắn qua đôi mắt kia — nhưng nơi đó sâu thẳm, không chút gợn sóng.
Ta chẳng thấy gì ngoài một ta đầy ngạo nghễ, sẵn sàng buông tay.
“Đi đi, có đi lâu một chút cũng không sao.”
Bởi vì lần này…
Ta sẽ không còn tin ngươi nữa. Cũng sẽ không đợi ngươi thêm một khắc nào nữa.
Một canh giờ sau, thị vệ hốt hoảng xông vào tiểu viện phía Bắc thành, gấp giọng hét lớn:
“Hầu gia, không hay rồi! Phu nhân… không còn nữa!”
Trong ôn hương nhuyễn ngọc, giữa vòng tay của Thẩm Thanh Thanh, Cố Hoài Từ nghe tin liền kinh hoảng lao tới Thẩm gia.
Nhưng khi hắn đến nơi, viện của mẫu thân ta đã bị một mồi lửa thiêu rụi.
Giữa sân, một t.h.i t.h.ể cháy đen, trần trụi, bị ném xuống như một món đồ thừa.
Sắc mặt hắn biến dạng, run giọng quát thị vệ:
“Sao lại thành ra thế này?! Phu nhân không phải đang chờ ta ở tửu lâu sao?!”
Thị vệ đương nhiên không biết — rằng ngay khi hắn bị Thẩm Thanh Thanh gọi đi, ta đã diễn trọn màn ủy khuất trước mặt các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-van-nghi/5045711/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.