“Đều là nữ nhi nhà họ Thẩm, ngươi lấy tư cách gì mà khinh thường ta?! Vào được cửa Cố gia thì đã sao? Một năm sống như quả phụ, tư vị ấy dễ chịu lắm chắc? Không biết nên nói ngươi ngu hay nói ngươi dại nữa. Được vài món quà vặt đã bị dỗ cho xoay vòng vòng rồi.”
“Ngươi có biết không? A đệ của ta sớm đã thoát thân khỏi thân phận nô tịch, chức quan béo bở ở Dương Châu ấy, chính là A Từ đích thân an bài cho nó!”
Tay ta khẽ run, bị nước trà nóng tạt vào mà giật mình tỉnh táo — suýt nữa thì bỏ sót một kẻ.
Thật nên cảm tạ Thẩm Thanh Thanh đã “nhắc nhở”.
Mặt ta hẳn là tái nhợt, mới khiến ả càng đắc ý cười vang.
“Phụ thân mỗi năm lấy cớ về Vân Dương thăm người thân, thật ra là để gặp mẫu thân ta. Mà A đệ ta, cũng chỉ kém ta hai tuổi thôi.”
Ngay khi hài cốt mẫu thân còn chưa lạnh, phụ thân đã sớm cùng Tống Tuyết Mai sinh thêm một đứa con.
Ta đúng là… năm bảy tuổi đó, lẽ ra nên liều c.h.ế.t mà thiêu rụi ông ta mới phải!
Hơi lạnh lan khắp tứ chi, mối hận dâng đầy khiến ta lạnh đến run rẩy.
“Cả nhà họ Thẩm đều biết chuyện ấy, nhưng để phụ thân có được người nối dõi, bọn họ đều lựa chọn giấu giếm ngươi. Mẫu thân ngu xuẩn của ngươi, mang theo gia tài kếch xù giúp đám người nhà họ Thẩm vươn lên mây xanh, cuối cùng cũng chỉ là mặc áo cưới thay mẫu thân ta và A đệ ta thôi!”
“Thứ không lưu lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-van-nghi/5045709/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.