Dụ Sân ăn sáng xong rồi lên lớp.
Nguyên ngày nay không thấy bóng dáng Đinh Tử Nghiên đâu.
Có người lí nhí nhiều chuyện: “Đinh Tử Nghiên sao vậy nhỉ, ba ngày bệnh nhẹ, hai ngày bệnh nặng. Hở chút là nghỉ học, tính tình tiểu thư khó chơi khó chiều, cầu mong cậu ta đừng tới cho đẹp trời.”
Mấy người khác cười bảo: “Có giỏi thì cậu bảo ai kia bảo vệ cậu đi.”
Lại một trận vui đùa giỡn hớt, ai cũng biết “ai kia” là đang chỉ Bách Chính. Dù sao chuyện Bách Chính từng ‘bảo kê’ Đinh Tử Nghiên khiến bọn họ chán chả buồn nói.
Ngoài Đinh Tử Nghiên, Thôi Đình Đình cũng bốc hơi. Tang Tang thắc mắc hỏi Dụ Sân: “Có khi nào Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình chột dạ vì chơi xấu cậu không?”
Dụ Sân ngẩn người: “Chắc hai người đó bị bệnh.”
Tối qua Đinh Tử Nghiên và Thôi Đình Đình bị ép hứng gió, với cả mùa này đang là mùa lạnh, không bệnh mới lạ.
“Tụi mình có cần báo chủ nhiệm nữa không?” Tang Tang hỏi.
Dụ Sân chưa kịp trả lời, phía ngoài đã có người hét: “Mục Nguyên kìa.”
Thoáng chốc cả lớp đều rướn người ra hóng, quả nhiên có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ngay cửa lớp.
Mục Nguyên nói: “Làm phiền quá, tôi muốn tìm bạn Dụ Sân.”
Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn Dụ Sân.
Dụ Sân nhớ cảnh Mục Nguyên từng giúp mình gọi điện, cô vội đứng lên, bước ra ngoài.
Mục Nguyên cười cười: “Nói chuyện chút được không?”
Dụ Sân gật đầu: “Anh cần gì à?”
“Hôm qua anh đã hỏi Đinh Tử Nghiên.” Mục Nguyên nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/163481/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.