Ân Gia Mính thành thục trói đôi vợ chồng trong phòng 205, sau khi chắc chắn họ không thể bỏ trốn hoặc kêu cứu liền nhanh tay cho từ điển vào ba lô rồi gấp rút rời khỏi đó.
Trước khi đi, cậu còn liếc thấy đồng hồ trên tường chỉ 6 giờ kém 5 phút sáng.
Trời bây giờ đã sáng hẳn lên, trên phố tấp nập những người bán hàng rong, đồ ăn sáng, những bà bán rau cả và cả tôm cá, người đi giao báo và sữa cùng những công nhân hối hả qua lại.
Trong lòng Ân Gia Mính lo lắng, từ tốn đi qua hành lang rồi xuống cầu thang. Lầu 1 giờ này vẫn còn vắng, cửa sổ hãy còn đóng chặt, xem ra vẫn chưa có ai có ý định thức dậy.
Ân Gia Mính vội vã chạy như bay đến cổng sắt phía trước, mở khóa, tháo dây xích, kéo cửa ra, rời khỏi khu nhà.
——— Mọi thứ diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Ân Gia Mính yên lặng thở phào nhẹ nhõm, kéo cao cổ áo, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên, chưa đi được bao nhiêu bước thì có tiếng mở cửa sổ phía sau, sau đó giọng một ông lão đứng gần cửa sổ hét lớn ra đường:
"Ân Gia Mính ở đây! Ân Gia Mính đang ở đây!!"
—— ĐM!!
Mồ hôi Ân Gia Mính rơi lạnh đẫm cả người.
Ông lão này tuổi đã gần 70, nhưng có vẻ vẫn còn khỏe mạnh lắm, giọng nói vang xa tận 2 con phố.
Người già thường ngủ rất ít, lại dậy rất sớm nên lúc tờ mờ sáng ông đã phát hiện ổ khóa đã bị cạy mất.
Lúc đó ông lão chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-xuyen-thoi-khong/1057747/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.