Cầu thang của khu trọ nằm ở trung tâm của tòa nhà, có cổng sắt ở ngay cửa ra vào, chốt cửa có quấn 1 vòng dây xích dày cỡ ngón tay, sau đó là một chiếc khóa sắt to bằng nửa ngón tay cái được buộc chặt vào. 
Ân Gia Mính nhìn hai bên một chút, xác định 4 phía không người, nhanh chóng tiến đến cạnh cửa, tháo chiếc móc khóa đang treo trên thắt lưng xuống. 
Chiếc móc khóa của cậu có một viên đá nhỏ khá khó thấy, tuy chiếc móc khóa chỉ độ hơn ngón tay trỏ nhưng lại có thể bẻ ra các thanh sắt có hình dạng khác nhau, trông giống như dao quân dụng của Thụy Sĩ. 
Tuy nhiên, "Người trong nghề" vừa nhìn liền biết, đây là vật chuyên dụng dùng để mở khóa. 
Nhờ kinh nghiệm lăn lộn đầu đường xó chợ năm xưa, Ân Gia Mính đã trở thành một bậc thầy, dù không phải quá chuyên nghiệp nhưng cái tốt xấu gì cũng đã từng tiếp xúc qua và học được không ít, bao gồm cả cách dùng mấy que sắt mảnh cạy khóa cửa. 
Chưa đầy một phút sau, chiếc ổ khóa đã bại trận dưới tay cậu. 
Sau đó, Ân Gia Mính nhẹ nhàng tháo ổ khóa và dây xích ra, cẩn thận từng tí mở cửa sắt đủ một khoảng vừa đủ để cậu chui vào rồi lại cài khóa vào cửa nhưng không bấm, tạo hiện trường giả để chừa đường rút lui mà khó ai nhìn ra, trừ phi họ lại gần xem thật kĩ. 
Động tác của Ân Gia Mính rất khẽ, mở cửa cũng chỉ có tiếng lạo xạo nho nhỏ, chẳng ai phát hiện được. 
Sau đó cậu qua mái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-xuyen-thoi-khong/1057746/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.