Trên môi người phụ nữ dán miếng băng dính, lúc này ả ta đang trừng mắt nhìn Vu Ca, như đã hoàn toàn mất hết lý trí không ngừng giãy giụa.
Còn Vu Ca thì nhích mông, quay lưng về phía cửa tập trung ăn nho, không thèm ngó tới ba người kia.
Trước đó người ủy thác dương dương tự đắc ngồi trên ghế, cười hả hê khi thấy Vu Ca bị trói nằm trên giường sắt, ả ta cầm thứ chất lỏng quái dị định nhào qua, đã không làm hại được Vu Ca còn bị cậu đột nhiên đứng lên dễ dàng khống chế, trói ả ta lại.
Trong phòng hai người giằng co một lúc lâu, Vu Ca lo lắng những tên kia còn đứng ngoài cửa nên chỉ có thể bịt miệng người ủy thác lại, yên tâm nghỉ ngơi.
"Em không bị thương chứ?" Nghiêm Từ Vân thấy cậu còn có sức chơi đùa, trái tim luôn treo lở cuối cùng cũng yên tâm hạ xuống. Hắn vội bước tới chỗ Vu Ca, lập tức lo lắng khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ của người kia.
"Đừng chạm vào tôi." Vu Ca né tránh những ngón tay đang vươn tới, bưng bát sứ dựa vào tường, phình má nhai quả nho.
Mặc dù chỉ một cuộc gọi mà Nghiêm Từ Vân lại tìm được đến đây khiến Vu Ca rất kinh ngạc nhưng cảm xúc trong lòng cậu vẫn rất phức tạp. Một mặt cậu giận dỗi vì Nghiêm Từ Vân giấu giếm mọi chuyện nhưng mặt khác cậu lại lo lắng cho sự an toàn của đối phương.
Vu Ca lục tung điện thoại di động của người ủy thác, quả nhiên ghi chú trong điện thoại có một cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-chu-khong-phai-thanh-gia-gai/935970/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.