Chương trước
Chương sau
Cùng ngày, sở cảnh sát Weevils nói chuyện với Maggie.

- Là tai nạn? – Maggie hỏi.

- Nate Redson sau khi tỉnh lại ở bệnh viện đã thừa nhận mình bị trượt chân ngã từ ban công xuống.

Maggie ngồi gác chân lên ghế.

- Tôi lại tưởng là có thêm một vụ án mạng nữa chứ! Xem ra đây là lần bắt người thành công nhất.

Weevils quan ngại nói với Maggie.

- Nhưng chúng ta đã không thể bắt giữ Harmond Redson được nữa rồi!

- Tại sao? – Trên bàn làm việc có một chậu xương rồng nhỏ, Maggie cầm nó trên tay.

- Luật sư của ông ta đã đến và đưa ông ta đi. Chúng ta không có bằng chứng nên phải thả người.

- Không tìm thấy bằng chứng gì về việc tập đoàn Redson sử dụng hóa chất sao?

- Không hề! Theo lời khai của Rachel Hooper toàn bộ thông tin đều được lưu trữ trong máy tính của công ty mà chỉ Harmond mới có mật khẩu. Tất nhiên chúng ta đã bắt Harmond phải mở máy tính ra nhưng những thông tin đó đã biến mất.

- Xóa dấu vết nhanh thật đấy! – Maggie nói – Vậy lời khai của Rachel Hooper và Jeffery Towner không đủ để buộc tội sao?

- Không đủ! Đáng lẽ chúng ta có thể giữ ông ta lại hai ngày với lý do “để phối hợp điều tra” nhưng tay luật sư của Harmond đã đến và đưa ông ta đi rồi.

Maggie chán nản đặt cây xương rồng xuống và lắc đầu.

- Hỏng! Hỏng rồi!

***

Nhà Redson, cái tin Harmond Redson được thả về khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Có thể nói đây là tin tốt nhất mà họ nghe được trong mấy ngày qua. Khỏi cần nói người mừng nhất là Daniel mặc dù hắn ta không thể hiện nhiều ra mặt. Kế đó là Skye, cô thực sự lo lắng cho bác mình. Tiếp đến là cánh người giúp việc, tất nhiên là họ mừng rồi, nếu ông chủ bị bắt thì ai sẽ thuê họ, ai sẽ trả lương cho họ. Khi Harmond Redson về cả nhà đều bước tới hỏi thăm ông ta, chỉ có một người là lặng lẽ ra chỗ khác. Sarah Jones nhìn Harmond về thì liền nấp ngay say bức tường. Cô ta muốn báo chuyện này lại ngay cho Tom Evans. Từ khi Harmond bị cảnh sát bắt đi, cô ta vẫn chưa có cơ hội để báo chuyện này lại cho Tom. Cô ta ấn số điện thoại. Đầu kia bắt máy.

- A lô!

- Tôi muốn báo với anh tin tức về ông chủ...

“Vút” Sarah chưa nói hết câu, một bàn tay đã giằng lấy chiếc điện thoại của cô ta.

Sarah ngỡ ngàng. Tina lập tức tắt điện thoại đi, chỉ vào Sarah và tức giận:

- Cô đang làm cái gì thế vậy hả?

***

Sở cảnh sát, các thành viên trong tổ trọng án đang ngồi họp lại với nhau. Tất cả mọi người đều mang trên mặt một biểu cảm khó tả khi nghe Maggie nói. Cuối cùng Phil Hale là người lên tiếng.

- Ý của cô là sau khi giết người Ma cà rồng để lại một manh mối gì đó trong người nạn nhân để cảnh sát điều tra ra một tội gì đó về gia đình Redson đúng không?

- Đúng vây! – Maggie nói.

Không khí im lặng. Weevils nói:

- Không phải bọn tôi muốn giấu mọi người đâu. Chẳng qua...

- Được rồi! – Phil Hale nói – Cái đó thì bỏ qua đi nhưng tại sao cô lại nói chuyện này ra.

- Vì tình hình đang trở nên phức tạp rồi! – Maggie nói – Theo sếp tại sao Ma cà rồng lại làm như vậy? Sau khi giết người lại để lại gợi ý.

- Vì hắn muốn trả thù gia đình Redson. Hắn muốn gia đình Redson không chết cũng phải vào tù.

- Chính xác! – Maggie nói tiếp – Đầu tiên là cái chết của Aric, chúng ta từ vụ đó lần ra được vụ Grimmer giết người. Grimmer bị bắt. Kế đến là cái chết của Brian, chúng ta từ bản đồ lần ra được vụ án của Russell. Russell tự tử trước khi bị bắt. Lần này là cái chết của Sharon, chúng ta lần ra được vụ của tập đoàn Redson nhưng Harmond lại không sao hết, không bị bắt, cũng không chết. Nếu sếp là hắn sếp sẽ làm gì tiếp theo?

Phil suy nghĩ rồi nói.

- Cái này rất khó nói! Hơn nữa ở hai lần trước hắn đều để lại manh mối để chúng ta có thể lần ra “tội ác của nhà Redson” một cách dễ dàng nhưng lần này Harmond Redson không bị bắt đó là sai lầm của hắn hay hắn có ý đồ gì khác.

- Đúng vậy! Thế nên tôi mới nói “tính hình trở nên phức tạp” hơn.

Phil Hale nghĩ cái gì đó rồi nói:

- Maggie này! Có khi nào chúng ta đã hiểu sai ý nghĩ của chiếc huy hiệu đặt tại hiện trường không?

- Huh? – Maggie nhướn mày – Sao sếp lại nghĩ vậy?

- Thì đấy! – Phil nói – Cô nói là cô đến gặp Rachel để hỏi về chiếc huy hiệu thì vô tình gặp được Jeffery ở đó. Tất cả chỉ là tình cờ. Có thể Ma cà rồng muốn hướng chúng ta đến một “tội ác” khác nhưng cô lại vô tình tìm ra vụ biển thủ của Harmond.

Maggie nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói:

- Có thể hắn ta để chiếc huy hiệu ở đó là muốn cảnh sát chú ý đến Rachel thì chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó thôi và may mắn tôi đã tìm ra Jeffery một cách dễ dàng ngoài sức tưởng tượng chứ không có ý gì đâu. Nếu như hắn muốn hướng chúng ta đến một “tội ác” khác thì sếp nói xem là “tội ác” gì. Chúng ta đã bắt, đã khám nhà của Rachel rồi, ngoài cái tội biển thủ của Harmond ra thì đâu tìm ra được “tội ác” nào của gia đình Redson nữa đâu. Nên nhớ, Ma cà rồng luôn sắp đặt để chúng ta có thể tìm ra được “tội ác” một cách dễ dàng nhất.

- Ukm... – Phil Hale để ngón tay lên cằm nói – Vậy theo cô bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Maggie trầm ngâm rồi nói:

- Chỉ có một cách là bảo vệ nhà Redson 24/24 thôi. Nhất là Harmond Redson vì qua vụ lần này có thể thấy Ma cà rồng đang nhắm vào Harmond Redson.

Phil thở dài một tiếng rồi lắc đầu:

- Cái này khó đấy! Gia đình Redson đời nào để chúng ta bảo vệ vì nếu chúng ta bảo vệ họ mà bắt được Ma cà rồng thì khác nào nhà Redson đang tự nhốt mình vào tù.

- Đúng vây! – Maggie nói – Gia đình Redson mà nhất là Harmond vừa muốn Ma cà rồng dừng những việc làm của hắn lại nhưng lại vừa muốn cảnh sát không thể bắt được hắn.

Dừng lại một chút rồi cô nói tiếp:

- Chúng ta không thể xin lệnh cấp trên bảo vệ họ được hay sao?

- Không thể đâu! – Phil lắc đầu – Nếu là người khác thì còn có thể chứ Harmond là người có ảnh hưởng rất lớn nếu ông ta không đồng ý chúng ta cũng không thể bảo vệ họ được. Cứ như vụ lần này vậy, luật sư của ông ta chỉ đến nói 1-2 câu chúng ta phải thả người rồi.

Maggie tỏ ra thất vọng không nói gì nữa. Thế rồi, đột nhiên như nhớ ra một cái gì đó cô quay sang Raven.

- Raven! Cái chết của Sharon Redson điều tra đến đâu rồi!

- À! – Raven đột nhiên được hỏi liền mở báo cáo của pháp y ra. – Theo pháp y nạn nhân bị chết tầm 6 giờ sáng đến 7 giờ tối hôm qua. Tất nhiên, với khoảng thời gian dài như vậy trong nhà Redson gần như không ai có bằng chứng ngoại phạm cả.

- Chắc chắn rồi! – Maggie nói – Chỉ cần có cơ hội ở một mình là có thể lẻn đi giết người rồi! À mà tại sao lại là gần như?

- Bà Army là người duy nhất có bằng chứng ngoại phạm. Tình cờ hôm qua bà ấy nếu không có giây phút nào ở một mình cả, nếu không phải đi cùng hai cô giúp việc thì cũng xuất hiện trước camera nên bà ấy có bằng chứng ngoại phạm trong cả ngày.

- Ồ! Vậy không thể rút ngắn thời gian tử vong lại được hay sao?

- Không thể! – Raven nói – Pháp y nói thời điểm phát hiện ra thi thể quá muộn.

- Nhưng này... – Maggie nói – Hiện trường không phải là phòng của Russell hay sao? Từ sau khi anh ta chết căn phòng đó không phải bị bỏ trống sao?

- Đúng vậy! – Raven nói – Hung thủ có thể đem xác nạn nhân vào bên trong nhưng cô đừng quên khi phát hiện ra thi thể căn phòng được khóa từ bên trong, vậy hung thủ phải có chìa khóa thì mới khóa được chứ!?

- Đúng rồi... đúng rồi... – Maggie nói và đập đập tay vào trán – Khoan đã, cô nói trước kia bà Army cầm chìa khóa cửa nhà A và chìa khóa ở cái móc nhưng sau khi vụ án xảy ra Harmond đã lấy chìa khóa ở móc đúng không?

- Đúng thế!

- Vậy còn chìa khóa cửa nhà B ai cầm? – Maggie hỏi.

- À... nhà B thì có hơi khác một chút... Tất cả mọi người trong gia đình Redson đều có một chiếc chìa khóa cửa ra vào. Nghe nói, lúc trước nhà B cũng chỉ có một chìa khóa nhưng sau đó xảy ra một sự cố gì đó nên mỗi người trong gia đình đều có một chiếc chìa khóa cửa nhà B.

- Sự cố gì? – Maggie nói

- Nghe nói, trước kia Wendy nghịch lửa suýt gây cháy nhà mà khi đó lại vội quá bà Army không biết để chìa khóa ở đâu nên kể từ đó đám người lớn trong nhà Redson luôn có chìa khóa nhà B.

- Cái gia đình này rắc rồi thật đấy! – Maggie ngồi ngả ra đằng sau ghế rồi nói – Toàn bộ chìa khóa dự phòng thì đều do Harmond cầm nhưng ông ta lại không có chìa khóa cửa nhà A, bà Army cầm chìa khóa nhà A thì lại có bằng chứng ngoại phạm, còn nhà B thì bất kỳ ai cũng có thể vào được nhưng để khóa phòng của Russell lại thì vẫn cần chìa khoá mà Harmond cầm.

- Không! – Raven nói – Vẫn còn những người giúp việc là không thể vào nhà B, họ không có chìa khóa nhà B kể cả bà Army.

- Ukm... – Maggie nói – Mà tại sao người trong nhà A lại giao chìa khóa cho bà Army nhỉ? Họ không sợ nếu bà ấy ngủ quên hay có việc gì thì họ bị mắc kẹp trong đó à?

- Nghe nói mấy chục năm bà ấy chưa hề quên và luôn là người dậy sớm nhất nên mới được tin tưởng như vậy! Bà ấy nói mình mắc chứng mất ngủ nên lúc nào cũng là người dậy sớm nhất!

- Ukm... Vậy camera có ghi lại được gì không? Cô nói nạn nhân bị giết sau đó đem vào phòng và treo lên hay sao? Lần này là nhà B, chắc phải có camera ghi lại chứ?

- À... không... – Raven nói – Vào buổi tối thì tất cả các camera đều được tắt hết nên chẳng quay được cái gì đâu.

Maggie chán nản nói:

- Cái gì vậy chứ? Harmond Redson lắp camera để làm cảnh à? Vụ án đầu tiên thì diễn ra tại nơi không có camera, vụ án thứ hai đáng lẽ có camera thì ông ta lại tháo hết camera đi, rồi vụ này có camera thì lại tắt hết đi. Ông đùa tôi à!

Thở dài một tiếng, Maggie lại chìm vào trầm ngâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.