Vừa về đến Bá phủ, ta liền thấy Ngụy Cẩn Phong đang ngồi trên giường của ta.
Bình thường hắn chỉ ở gian ngoài, nước sông không phạm nước giếng, ta cũng chẳng buồn quản.
“Ngươi ngồi đó làm gì?” — ta thật sự không quen có người lạ ngồi lên giường mình.
“Đây là phòng ta, tại sao không được vào?” — hắn hôm nay khác hẳn mọi khi, giọng đầy chất vấn.
“Ngươi hôm nay đã gặp ai? Trước giờ chưa từng thấy ngươi vui vẻ như vậy.”
Thì ra… hắn biết rồi.
“Biểu huynh ta từ biên ải về kinh có công vụ, tiện đường ghé qua thăm.” — ta đáp đúng sự thật.
“Nếu đã là biểu huynh, sao không mời vào phủ ngồi chơi một chốc?” — hắn vẫn không chịu buông tha.
“Đã nói là huynh ấy có công vụ, không tiện ở lâu, chỉ ghé qua chốc lát gặp mặt thôi.” — ta bắt đầu thấy bực.
Không ngờ Ngụy Cẩn Phong lại chụp lấy cổ tay ta:
“A Ngọc? Gọi nhau thân mật thật đấy. Ngươi vào phủ bao lâu mà vẫn chẳng chịu cùng ta viên phòng, chẳng lẽ trong lòng vẫn còn kẻ khác?”
Ta gạt mạnh tay hắn ra:
“Ngươi thần kinh à? Đó là biểu huynh của ta! Nói năng hồ đồ cái gì?”
Mặt hắn đỏ bừng:
“Được, là ta nói bậy. Vậy còn Nhiếp tiểu tướng quân là ai? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tâm tư, ta đều không biết?!”
“Ngụy Cẩn Phong, hôm nay ngươi uống lộn t.h.u.ố.c à? Nghe lén ta nói chuyện còn chưa đủ, giờ lại vu vạ lung tung! Ngươi quên rồi sao? Khi xưa chính ngươi nói, nếu muốn cùng ta viên phòng, trừ phi ngươi c.h.ế.t!”
Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tri-ngoc/5064875/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.