Sau bữa tối Triệu Niên Niên nói cô ấy muốn đi vệ sinh, nên Hứa Thư cũng không muốn đi theo.
Ánh đèn trong phòng riêng vẫn là mà vàng ấm, bên ngoài trời cũng đã tối dần.
Cửa bị đẩy ra, Hứa Thư còn tưởng là Triệu Niên Niên quay lại, quay đầu lại phát hiện là Lục Nghiêu.
Trong tay cậu ta cầm ly rượu, cậu ta dựa vào cửa nói: "Đầu bếp ở đây nấu ngon không?"
Hứa Thư mỉm cười: "Rất ngon."
"Cô hài lòng là tốt rồi, chỉ cần cô Hứa hài lòng, thì nhị thiếu gia liền hài lòng, mà nhị thiếu gia hài lòng, thì tôi liền có được thu được lợi nhuận."
Phân tích rất rõ rành, nhìn cậu ta không giống như đang say.
Vậy cái người vừa nãy lảo đảo đi ra cửa chính, chẳng lẽ là người khác sao?
“Nhân tiện.” Hứa Thư tựa như nhớ tới cái gì, “Ở đây bình thường có nhiều người như vậy sao?”
“Đương nhiên, chỗ của tôi ở trong giới cũng khá nổi danh.” Lục Nghiêu cười nói: “cô Hứa đang thắc mắc, tại sao mỗi lần cô cùng nhị thiếu gia tới đây đều không có người?”
Cô gật đầu.
"Bởi vì Nhị thiếu gia đã bao trọn nơi này."
"Bao trọn?"
Lục Nghiêu dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hứa Thư, bắt đầu giải thích: “Nhị thiếu gia thích yên tĩnh, mỗi lần đến đây ăn cơm đều báo trước cho tôi để tôi không tiếp thêm khác nào khác.”
Hứa Thư hỏi: "Nếu như vậy, chẳng phải là rất lỗ sao?"
"Lỗ thì sao?" Lục Nghiêu cười nói: "Tôi chỉ quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2714594/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.