Nửa đêm hôm đó, Thẩm Từ Sinh phải quay về vì bệnh viện gọi điện nói bệnh tình của Thẩm Vi Thành lại trở nặng.
Thẩm Vi Thành có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, Thẩm Từ Sinh cũng đã vô số lần nghĩ đến cảnh ông ra đi.
Nhưng khi anh nhận được cuộc gọi đó.
Anh không thể nói lên cảm giác đó là như thế nào.
Tần Dung chạy tới bệnh viện trước anh một bước, trong phòng bệnh đứng cả một vòng người.
Thẩm Vi Thành dùng sức mở mí mắt, cô gắng kéo đôi môi nứt nẻ ra nói, “Bà đến thăm tôi sao?”
Ông là đang nói với Tần Dung, cuối cùng bà cũng nguyện ý đến thăm ông một lần.
“Ừ.” Tần Dung nắm tay ông, “Tôi đến thăm ông.”
Mạc Tuần cũng có mặt, mọi người trong phòng đều ra ngoài ngồi.
Nước khử trùng trong phòng rất nồng, Tần Dung ở trong đó một lúc liền cảm thấy đắng miệng.
Bà ta không còn trẻ như trước nữa, đôi tay nắm lấy tay của Thẩm Vi Thành cũng có dấu hiệu của tuổi già, chuyển sang màu vàng.
“Tôi phải đi rồi sao?” Người trên giường bệnh ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ông có thể cảm nhận được cuộc sống của mình đang từ từ mất đi, giống như bị hút vào một cái hố không đáy vậy.
“Mấy năm nay ông đã quá vất vả rồi.” Tần Dung quay lưng lau nước mắt.
Thẩm Vi Thành tự giễu cười nhạo: “Nhiều năm như vậy, phải là bà vất vả mới đúng.”
Hai người lấy nhau không phải vì tình yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2710750/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.