Nửa đêm hôm đó, Thẩm Từ Sinh phải quay về vì bệnh viện gọi điện nói bệnh tình của Thẩm Vi Thành lại trở nặng.
Thẩm Vi Thành có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, Thẩm Từ Sinh cũng đã vô số lần nghĩ đến cảnh ông ra đi.
Nhưng khi anh nhận được cuộc gọi đó.
Anh không thể nói lên cảm giác đó là như thế nào.
Tần Dung chạy tới bệnh viện trước anh một bước, trong phòng bệnh đứng cả một vòng người.
Thẩm Vi Thành dùng sức mở mí mắt, cô gắng kéo đôi môi nứt nẻ ra nói, “Bà đến thăm tôi sao?”
Ông là đang nói với Tần Dung, cuối cùng bà cũng nguyện ý đến thăm ông một lần.
“Ừ.” Tần Dung nắm tay ông, “Tôi đến thăm ông.”
Mạc Tuần cũng có mặt, mọi người trong phòng đều ra ngoài ngồi.
Nước khử trùng trong phòng rất nồng, Tần Dung ở trong đó một lúc liền cảm thấy đắng miệng.
Bà ta không còn trẻ như trước nữa, đôi tay nắm lấy tay của Thẩm Vi Thành cũng có dấu hiệu của tuổi già, chuyển sang màu vàng.
“Tôi phải đi rồi sao?” Người trên giường bệnh ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ông có thể cảm nhận được cuộc sống của mình đang từ từ mất đi, giống như bị hút vào một cái hố không đáy vậy.
“Mấy năm nay ông đã quá vất vả rồi.” Tần Dung quay lưng lau nước mắt.
Thẩm Vi Thành tự giễu cười nhạo: “Nhiều năm như vậy, phải là bà vất vả mới đúng.”
Hai người lấy nhau không phải vì tình yêu.
Có lẻ chỉ có Tần Dung là không phải.
Lúc đó, Mạc Tri Hàng không thể cho bà thứ bà muốn, nhưng Thẩm Vi Thành thì chỉ cần búng tay một cái là có thể cho bà.
Đó là lý do tại sao bà ly hôn với Mạc Tri Hàng, rồi nhanh chóng kết hôn với Thẩm Vi Thành.
Với bà, cuộc sống vật chất lớn hơn cả tình yêu.
“Có vất vả hay không, chỉ có thể đi đến đây mà thôi.” bà chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, “Cũng có thể coi là hạnh phúc.” Tần Dung quay đầu lại, chậm rãi nói: “Ít nhất những năm qua ông chưa từng đối xử tệ bạc với tôi."
Phải, Thẩm Vi Thành chưa bao giờ đối xử tệ với bà.
Mặc dù lúc đó có xung quanh ông có rất nhiều thứ lôi kéo, nhưng ông chưa từng dao động.
Hai người không nói chuyện.
Tần Dung đứng quay lưng về phía ông, bóng lưng vẫn kiên định như trước.
Thẩm Vi Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Trước khi chết, quá khứ của ông lần lượt xuất hiện trong tâm trí ông.
Có cái tốt cũng có cái xấu.
Người cuối cùng xuất hiện trong đầu ông là Thẩm Từ Sinh.
Người con trai mà ông yêu thương nhưng chưa từng đối xử tốt với anh...
*
Khi Thẩm Từ Sinh chạy đến bệnh viện, ông đã ra đi.
Anh đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Lâm Trọng Nhàn.
Giữa hai người có một khoảng cách, Lâm Trọng Nhàn dựa vào cây gậy bất lực lất đầu.
Thẩm Từ Sinh tự nhiên hiểu ý của ông, cơ thể anh cứng đờ không thể đi được nữa.
Ánh đèn trong bệnh viện vẫn nhạt như thế, mọi thứ xung quanh vẫn như trước.
Trong lòng chậm rãi co rút một trận đau đớn, anh nhìn về phía phòng bệnh.
Ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy... Thẩm Từ Sinh thầm nghĩ.
Thẩm Từ Sinh thở ra, xoay người rời đi.
Không ai để ý đến giọt nước mắt của anh rơi xuống khi chỉ vừa xoay người.
Trở về trong xe, Thẩm Từ Sinh nắm chặt tay lái.
Lúc trước nếu anh nói anh không ghét Thẩm Vi Thành là anh nói dối, thậm chí trong một khoảng thời gian dài, Thẩm Từ Sinh rất muốn rời khỏi ngôi nhà đó.
Anh nghĩ, nếu ba anh không phải là người như vậy thì mọi chuyện có dễ dàng hơn không.
Anh không cần phải sống như một cái máy, như một con rối.
Nhưng rồi, anh nghĩ lại.
Nếu không có Thẩm Vi Thành, thì sẽ không có anh bây giờ.
*
Nửa đêm Hứa Thư nhận được một cuộc gọi của Thẩm Từ Sinh.
“Em nghe?” Cô ngồi dậy, giọng nói vẫn còn khàn khàn.
“Làm phiền em rồi à.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
“Không có.” Hứa Thư dụi dụi mắt, nói, “Em cũng vừa tỉnh lại.”
Bây giờ đã là năm giờ rưỡi, đáng lẽ phải là thời điểm ngủ say, làm sao có chuyện cô tỉnh ngủ vào lúc này chứ.
“Có chuyện gì sao?” cô hỏi.
Thẩm Từ Sinh yên lặng dựa vào trên ghế, "Không có việc gì, chỉ là anh có chút nhớ em."
Hứa Thư có thể cảm nhận được sự chán nản của anh.
"Công việc không thuận lợi sao?"
"Không." Anh đáp: "Không nói chuyện này nữa, anh đang ở Nam Chiếu."
“Sao anh về muộn thế?”
“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Từ Sinh sáng lên, “Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
Vì là chuyện gia đình nên Hứa Thư cũng không hỏi nhiều.
Ai ngờ đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên nói: "Ông ấy, ông ấy đi rồi."
Hứa Thư biết ông ấy là ai, cơ thể cô đột nhiên run lên, cơn buồn ngủ cũng biến mất không còn chút dấu vết.
"Khi nào?"
"Mới đây thôi."
Một khoảng im lặng kéo dài.
Hứa Thư nhìn vào bức ảnh trên máy tính để bàn rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Trên bàn là ảnh của Hứa Thư và Hứa Dịch Đắc
Khung cảnh là ở một công viên, hai cha con cô đang tạo dáng trước ống kính trong bồn hoa.
Hôm đó, thời tiết rất tốt.
Cô cúp điện thoại, cuối cùng không kìm được nước mắt nữa.
Sau bao nhiêu năm, kẻ đó vẫn chưa nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Đám tang thì được tổ chức thật êm đẹp, không ai biết được quá khứ đầy tội lỗi của ông ta.
Không xin lỗi, không ăn năn... cứ như vậy mà chết đi.
Trưa ngày hôm sau, Hứa Thư đến Nam Chiếu, Hứa Gia Diệu tiễn cô đến nhà ga mà không ngừng phàn nàn: "Tại sao chị mới về lại phải đi rồi? Xem ra chị không nhớ em và mẹ chút nào cả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]