“Làm sao vậy?” Xe dừng lại chờ đèn giao thông, Thẩm Tự Sinh nhìn cô một cái.
“Hôm nay anh bận lắm à?” cô hỏi.
“Không sao.” Thẩm Từ Sinh một tay giữ vô lăng, “Hai ngày nay anh không có việc gì làm, tang lễ của ông ấy có mấy người đó lo là đủ rồi.”
Kể từ khi Thẩm Vi Thành qua đời, rất nhiều người đến chia buồn.
Nhiều năm như vậy anh chưa từng thấy bọn họ đến bệnh viện thăm ông, vậy mà hôm nay mấy người đó như ong vỡ tổ mà đến.
Nghĩ đến đây, Thẩm Từ Sinh vẫn cảm thấy buồn cười.
Vậy mà anh lại thật sự bật cười.
“Sao vậy?” Hứa Thư tràn đầy nghi hoặc.
"Muốn ăn gì?" Anh tiếp tục nói: "Ở nhà ăn xong phải dọn dẹp, ra ngoài ăn đi cho tiện."
Cô gật đầu, để vị sếp lớn bên cạnh đưa ra quyết định.
Xe chạy ra ngoại ô, dần dần rời xa thành phố hối hả nhộn nhịp.
Màn đêm cũng dần buôn xuống, bầu trời màu cam cũng được thay thế bằng màu đen, cùng với một vài ngôi sao lấp lánh.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng trước một ngôi nhà.
“Đến rồi.” Thẩm Từ Sinh cởi dây an toàn, bình tĩnh nói.
Đến rồi? Cô nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này trông không giống một nơi để ăn uống.
Hứa Thư vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Thẩm Từ Sinh cũng không vội đi xuống, anh dựa vào cửa xe, ngẩng mặt nhìn cô, mỉm cười.
Cô gái này thật sự rất thông minh, chắc chắn đã nghĩ ra rồi
"Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2710749/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.