Chương trước
Chương sau
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống sàn nhà.

Thẩm Từ Sinh chống tay lên đầy, nằm nghiên nhìn cô, ánh mắt đầy ôn nhu: “Ngủ thêm chút nữa đi?”

Cô hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"

“Công việc đã sắp xếp xong rồi.” Thẩm Từ Sinh nói tiếp: “Hôm nay anh có thể ở cùng em cả ngày.”

Hứa Thư vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn?

“Có nơi nào mà em muốn đi không?” anh hỏi.

Hứa Thư nhớ Nam Chiếu rất lớn, nhưng cô ở đây bốn năm, mà vẫn còn rất nhiều nơi cô chưa từng đi.

“Đi xem phim nhé?” Cô cười nhìn anh.

“Được.” Thẩm Từ Sinh nhanh chóng đáp ứng.

Vừa hay hai ngày nay có một bộ phim tình cảm mới được ra mắt, Hứa Thư rất muốn đi xem thử.

Cô vốn định tranh thủ thời gian để đi, nhưng giờ nghĩ lại, có người đi cùng cũng không tệ lắm.

Cô mua vé của xuất chiếu buổi chiều, nên hai người cũng không cần gấp gáp.

Sau khi ăn sang, Thẩm Từ Sinh trở về căn hộ của anh, anh hỏi cô có muốn đi cùng mình không.

Hứa Thư còn đang bận phơi quần áo ngoài ban công, trả lời: "Em không đi đâu."

Cửa ban công bị đẩy ra, thanh âm của anh từ phía sau vang lên: "Sợ cái gì chứ?"

Cô quay đầu lườm anh một cái, "Ai sợ chứ!"

“Vậy anh đi trước.” Thẩm Từ Sinh xoa đầu cô, giọng nói vô cùng cưng chiều, “Lát nữa anh lại tới đón em.”

"Được."

Bởi vì hành động sờ đầu của anh, Hứa Thư lập tức nhớ tới Hứa Gia Diệu.

Cô chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Xoa đầu như thế có khi nào em sẽ không cao lên nữa không?"

Nghe cô nói, Thẩm Từ Sinh cảm thấy rất buồn cười: “Em vậy mà vẫn sợ không cao được nữa à?” Anh an ủi: “Chiều cao bây giờ của em đã rất phù hợp rồi, em đừng lo lắng nữa.”

Hứa Thư vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải em lo lắng, mà là em trai của em."

"Em trai của em?"

Cô nói "Đúng vậy" rồi tiếp tục hỏi: "Khi còn học trung học anh Thẩm có kén ăn không?"

Những năm đó là năm Thẩm Từ Sinh đang trong giai đoạn phát triển mọi mặt, tất nhiên không có chuyện anh kén ăn, đối với anh ăn gì cũng được cả.

Nhưng bây giờ vấn đề ăn uống lại rất quan trọng.

“Không có.” anh khoanh tay lại đáp.

Hứa Thư gật đầu, suy nghĩ.



Suy cho cùng, cô thường xuyên xoa đầu Hứa Giai Diệu không phải là nguyên nhân, mà là thằng bé quá kén ăn.

Lần sau cô quay về, cô phải nói cho nó biết mới được.

Thẩm Từ Sinh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Anh phải đi rồi.”

Hứa Thư hồi hồn, "Ồ" nói: "Vậy em tiễn anh."

Nói xong cô vừa định đi ra ngoài, liền bị người bên cạnh nắm lấy cổ tay, "Không cần tiễn anh." Vẻ mặt có chút mơ hồ, "Nếu như em thật sự không muốn xa anh, thì quay về với anh đi."

“Không được.” Hứa Thư khoanh tay lại, “Em còn có rất nhiều việc phải làm.”

Thẩm Từ Sinh mặc áo vest vào, đưa tay sửa lại cổ áo, “Làm gì?”

“Dọn dẹp nhà.” Hứa Thư hếch cằm nhìn xung quanh, “Em phải quét nhà lau nhà…” Cô xoa xoa ngón tay, nói chuyện công việc nhà, Thẩm Từ Sinh lập tức nhíu mày.

Anh nhờ người giúp việc theo giờ đến dọn, anh không ngờ công việc nhà lại rắc rối như vậy.

“Nếu không…” Thẩm Từ Sinh đang định nói sẽ tìm người tới giúp cô, nhưng liền thay đổi chủ ý, “Buổi tối trở về em sẽ giúp em?”

Hứa Thư cẩn thận nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ có nên để anh giúp hay không đât.

Người đối diện như nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: "Chỉ cần em chịu dạy, thì chuyện gì anh cũng có thể học."

Nghe anh nói cô thấy có chút thú vị.

"Được..." Cô ngừng một chút, "Vậy đi."

Nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa thật sự có chút ấm áp khó tả.

Hứa Thư ngồi trên sô pha, cúi đầu không nhịn được cười ra tiếng.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Cô nhướng mắt, nghiêm túc trả lời: "Em không nghĩ gì cả."

Thẩm Từ Sinh cười khúc khích,giọng điệu bình tĩnh hỏi, "Em có biết đeo cà vạt không?"

“Em biết đeo khăn quàng.” Chắc là cùng một nguyên tắc thắt.

Đây có lẽ là thời khắc kiên nhẫn nhất của Thẩm Từ Sinh, khi nhìn cô gái trước mặt anh đang nghiêm túc giúp anh thắt cà vạt.

“Như vậy sao?” Cô lẩm bẩm một mình, sau đó mở ra, “Hình như không đúng.”

Thẩm Từ Sinh không có bất kỳ ý kiến ​​nào, anh muốn để cô tự học.

“Khó quá.” Hứa Thư ngẩng đầu nhìn anh, cau mày nói.

Thực sự rất khó.

“Thử lại lần nữa đi.” Anh không vội, thứ đọng lại trên chóp mũi anh chính là hương thơm đặc trưng của cô, hai người gần nhau đến mức anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên đỉnh đầu của cô.

Mặt trời chiếu vào, cả căn phòng đầy được phủ một màu vàng ấm âp

Hứa Thư vừa thắt cà vạt vừa nói: "Thầy của em từng khen em rất thông minh, nhưng bây giờ xem ra, em không như thầy ấy nói rồi."



“Em rất thông minh mà.” Thẩm Từ Sinh cười cười, nắm tay cô giúp cô từng bước một, động tác rất chậm, để cô nhìn thật rõ, “Anh đột nhiên phát hiện, Thư Thư của chúng ta có một khuyết điểm.”

Hứa Thư nheo lại, hỏi: "Là gì?"

“Quá khiêm tốn.” Anh cười, nụ cười như gió xuân.

*

Xuất chiếu phim buổi chiều ban đầu đã kín chỗ, nhưng vì Thẩm Từ Sinh đã đặt trước nên không thành vấn đề.

Hai người tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống, Hứa Thư đem toàn bộ sự chú ý tập trung vào màn hình.

Thẩm Từ Sinh đương nhiên không có hứng thú với việc xem phim, anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thành thật mà nói, hai ngày nay... anh thực sự không được nghỉ ngơi thật tốt.

Lý do chính là cô gái bên cạnh anh, người cứ vô tình quyến rũ mà không hề hay biết.

Anh vừa nhắm mắt lại, Hứa Thư liền quay đầu qua nhìn anh.

Thẩm Từ Sinh mở mắt ra hỏi: “Sao vậy?”

"Anh Thẩm, anh không xem sao?"

Đây là phim tình cảm, người như Thẩm Từ Sinh nhất định không thích xem loại phim này, có lẽ họ không thích hợp để đi xem phim.

Hứa Thư tiếp tục nói: "Anh không muốn xem cũng không sao, bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi chỗ khác đi."

Cô đang nghĩ cho anh, mà Thẩm Từ Sinh cũng như vậy.

“Không cần.” Anh ngồi thẳng lên một chút, tinh thần tươi tình, nói: “Anh chưa xem phim, nên rất muốn xem thử.”

“Thật sao?” Hứa Thư vẫn có chút nghi hoặc

Thẩm Từ Sinh nhìn vào đôi mắt của cô, cuối cùng nói: "Thật sự, anh không có lừa em."

Bộ phim kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, nhưng anh chỉ có thể nghiêm túc xem được hai mươi phút... còn sau đó thì không nói cũng có thể biết được.

Cho dù anh không ngủ thì cũng dựa vào ghế nghĩ ngợi lung tung.

Không ngờ bộ phim này lại mất nhiều thời gian như vậy.

Hứa Thư đã hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim, đến đoạn cảm động, nước mắt của cô liền rơi xuống, cô chợt nhớ lúc ra ngoài cô quên không mang theo khăn giấy.

Đúng lúc này, Thẩm Từ Sinh vươn tay qua, dùng ngón trỏ lau đi nước mắt của cô.

"Sao em lại khóc rồi?"

“Cảm động,” cô đáp.

Thẩm Từ Sinh thở dài, đem tay vịnh ở giữa dẹp đi, liền ôm cô vào lòng.

Anh không chú ý đến phim nên cũng không biết vì sao cô lại cảm động.

"Đừng khóc, cuối cùng họ cũng sẽ ở bên nhau thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.