Hứa Thư không nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng Thẩm Từ Sinh run run.
Cảm giác như muốn khóc, nhưng lại chứa một chút không thể tin được.
Thẩm Từ Sinh không ngờ sec có một ngày, chính Hứa Thư là người nói ra câu này trước.
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Hứa Thư quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khó tin.
Bình tĩnh đến nỗi Thẩm Từ Sinh cảm thấy... có lẽ cô đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, chuyện này chỉ là chuyện nằm trong kế hoạch của Hứa Thư.
“Thư Thư.” Anh gọi cô, “Em cho anh một lý do, nếu là bởi vì Ninh Ý, thì anh sẽ giải thích với em, xin lỗi em, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
Hứa Thư không nói gì cũng không nhìn anh.
“Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.” Thẩm Từ Sinh rũ mi mắt xuống, vẻ quyết đoán thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
Hiện tại anh chỉ là một người bình thường.
“Thẩm tiên sinh.” Hứa Thư mấp máy môi: “Có một số việc không thể giải quyết bằng cách trừng phạt được.”
Những lời này không để cho mình Thẩm Từ Sinh nghe.
Mưa xối xả bên ngoài vẫn không dứt, cuộc nói chuyện giữa hai người lặng lẽ kết thúc tại đây.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh nhìn thấy Hứa Thư như vậy, ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng.
Anh cảm giác những nụ cười, những cái cau mày khi cô ở bên anh trước đây đều là giả tạo.
Thẩm Từ Sinh đột nhiên nghĩ, cô gái này cũng không yêu anh nhiều đến vậy.
Hai người không nói cái gì khác, Hứa Thư ngồi trên sô pha, ôm đầu gối, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu không khí lúc này vô cùng ngột ngạt, Thẩm Từ Sinh đứng dậy, chống tay lên vai cô.
"Hứa Thư."
Cô không trả lời, ánh mắt vô hồn.
“Em đã nghĩ kĩ chưa?” Thẩm Từ Sinh quay lưng về phía cô hỏi.
“Rồi.” Cô đáp, “Đã nghĩ rất kĩ rồi.”
Nói xong, Thẩm Từ Sinh quay đầu nhìn cô lần cuối, ánh mắt anh có chút khác trước.
Cửa mở rồi đóng lại mang theo âm thanh rất lớn, đèn cảm biến trong hành lang bật lên.
Hứa Thư vẫn bất động ở đó, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.
Thẩm Từ Sinh đứng dưới mái hiên, bên ngoài mưa như trút nước, mưa rơi tí tách.
Anh đứng đó nhìn một điểm không có tiêu cự, mặc cho nước mưa làm ướt chiếc áo vest cùng đôi giày da.
Lần thứ hai anh gặp Hứa Thư, trời mưa cũng lớn như vậy.
Trước khi lái xe rời đi, Thẩm Từ Sinh không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia.
*
Thẩm Từ Sinh không về nhà mà đi thẳng đến chỗ của Lục Nghiêu, lúc này quán đã lên đèn cùng với tiếng nhạc sập sình.
Lục Nghiêu đi ra đón anh, cười nói: "Dô, nhị thiếu gia, đã lâu rồi không thấy anh tới đây."
Tâm trạng Thẩm Từ Sinh không tốt, sắc mặt âm trầm, lười nói chuyện với cậu ta, một mình anh sải bước vào trong.
"Sao cô Hưa không tới chơi?"
“Không biết.” Anh đẩy cửa phòng riêng đi vào, bên trong có rất nhiều người, nhưng sau khi nhìn thấy anh, tất cả đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Anh có muốn đuổi họ đi không?"
Tất cả những người này đều là bạn của Lục Nghiêu, Thẩm Từ Sinh đã gặp một vài người trong số họ khi anh đến đây bàn chuyện công việc, nhưng anh lại không có ấn tượng đặc biệt.
“Không cần.” Thẩm Từ Sinh nói.
Thẩm Từ Sinh không quen ngồi ở giữa, liền dời chân đi đến ghế bên trong cùng, Lục Nghiêu nhìn theo.
“Vẫn như cũ chứ?” Lục Nghiêu thăm dò hỏi.
"Cứ như vậy đi."
“Được.” Lục Nghiêu lấy hết cang đảm, vừa rót rượu vừa hỏi: “Cãi nhau với cô Hứa sao?”
“Không phải?” Thẩm Từ Sinh nhìn câu ta, ngữ khí không thân thiện: “Sao cậu cứ phải nhắc tới cô ấy hoài vậy?”
"A, tôi... " Lục Nghiêu thực sự rất muốn khóc, ngày thường hai người bọn họ cũng thường nói như vậy, vẫn thường hay nhắc đến Hứa Thư, nhưng không thấy anh tức giận như vậy.
“Lắm lời.” Thẩm Từ Sinh khoanh tay, tức giận nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Thẩm Từ Sinh lấy ra xem, là một dãy số lạ.
Không phải của Hứa Thư, nên anh lập tức cúp máy rồi ném nó lên chiếc sô pha bên cạnh.
Không ngờ người bên kia cứ gọi mãi, Thẩm Từ Sinh rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, đứng dậy đi ra ngoài.
"Có chuyện gì."
Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không nói chuyện, lúc anh sắp mất hết kiên nhẫn, liền nghe thấy một thanh âm.
"Là em, Ninh Ý."
Thẩm Từ Sinh xoa xoa thái dương lặp lại: “Có chuyện gì?”
"Em còn lời muốn nói, nhưng chiều hôm nay anh vội rời đi, cho nên em nghĩ, ngày mai anh..."
“Đừng nói nữa, ngày mai tôi không rảnh.” Thẩm Từ Sinh cắt ngang lời cô ta, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ninh Ý, tôi mặc kệ mục đích cô đột nhiên trở về là gì, hiện tại và tương lai cô làm ơn đừng tìm tôi nữa."
"Tại sao chứ?"
“Lý do còn chưa đủ rõ ràng sao?” Anh mỉm cười.
"Bởi vì anh không thích em nữa, hay là bởi vì cô ấy."
Cả hai đều hiểu "cô ấy" là ai.
Khuôn mặt của Hứa Thư hiện lên trong tâm trí Thẩm Từ Sinh, trái tim anh nhói lên.
"Tôi không còn thích cô từ lâu rồi," anh nói.
“Anh nói dối.” Ninh Ý cao giọng khóc: “Nếu anh thật sự không còn thích em nữa, thì tại sao lại đi tìm một người giống như em để yêu đương?”
Câu hỏi này cỉa cô ta khiến anh rất đau đầu, Thẩm Từ Sinh nắm chặt tay không nói gì.
Ninh Ý cho rằng mình đã đoán đúng, liền không nhịn được nói tiếp: "A Sinh, chúng ta đừng tự mê hoặc chính mình nữa được không? Em đã trở về rồi, em sẽ luôn ở bên cạnh ạn, chúng ta có thể làm lại từ đầu."
Đúng vậy, họ có thể làm lại từ đầu, miễn là Thẩm Từ Sinh sẵn sàng.
Đầu dây bên kia im lặng, thật ra Ninh Ý cũng không nắm chắc, chỉ có thể chờ đợi câu trả lời của Thẩm Từ Sinh.
Có thể anh sẽ đồng ý cũng có thể sẽ không.
Đột nhiên, Thẩm Từ Sinh bật cười, nhưng sau đó giọng nói lại có chút buồn bã: “Ninh Ý, đời này khiến tôi hối hận nhất có hai chuyện, thứ nhất là không thể báo hiếu cho mẹ tôi, thứ hai chính là tại cô, người tôi yêu chỉ có Hứa Thư mà thôi." Anh như đang tâm sự với cô ta: "Nếu lúc đó cô ấy không giống cô như vậy, cô tưởng tôi sẽ không đuổi theo cô ấy sao?"
Ninh Ý không lên tiếng, lúc này lại nghe thấy Thẩm Từ Sinh thấp giọng nói.
“Tôi nghĩ mình vẫn sẽ theo đuổi cô ấy.” Thẩm Từ Sinh lại nói: “Bởi vì tôi yêu cô ấy, từ lúc tôi yêu cô ấy, thì cô ấy đã không còn giống bất kì một ai nữa.”
Ninh Ý nghe vậy thì sửng sốt.
Khi nghe nói Thẩm Từ Sinh quen một cô gái giống mình, cô ta hết sức tự hào.
Nhưng bây giờ, sự tự hào này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tức giận, buồn bã cùng bất lực.
“Thẩm Từ Sinh!” Ninh Ý kêu lên: “Anh không thể đối xử với em như vậy, tuyệt đối không được!”
Thẩm Từ Sinh cúp điện thoại, mặt không chút biểu cảm trở về phòng riêng.
Bên trong không còn bao nhiêu người, anh đi vào bên trong vài bước, xuyên qua ánh đèn lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trong lòng Lục Nghiêu.
Có lẽ là bởi vì Thẩm Từ Sinh vẫn còn ở đây, cho nên hai người họ không dám quá thân mật.
“Cậu thích cô ta sao?” Thẩm Từ Sinh nhìn bọn họ một hồi, đột nhiên lại hỏi.
“A?” Lục Nghiêu hiển nhiên không hiểu ý trong câu hỏi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]