Ngày thứ hai Tự Kiều đi công tác ở Nam Chiếu, giữa trưa, Hứa Thư còn đang vẽ thì nhận được điện thoại của cô ấy.
“Sao vậy?” Hứa Thư kẹp điện thoại trên vai, hai tay dính đầy sơn.
"Bây giờ cậu có rảnh không?"
“Có chuyện gì sao?” cô hỏi lại.
“Đúng vậy, cậu đừng lo lắng.” Tự Kiều hắng giọng một cái, “Mình bị tai nạn xe.”
“Tai nạn xe?” Nghe vậy, Hứa Thư cũng không thèm để ý màu trên tay, “Nghiêm trọng không, hiện tại thế nào rồi?”
“Không nghiêm trọng nên mới có thể gọi điện thoại cho cậu đây.” Tự Kiều tiếp tục nói: “Chỉ là chân mình bị thương rồi, nên tạm thời không thể xuất viện được.”
Lời còn chưa dứt, Tự Kiều đã nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Chờ một chút, mình thu dọn đồ đạc rồi lập tức đến ngay.” Một giây trước khi cúp máy, cô lại hỏi: “Ở Bệnh viện số một sao?"
"Đúng vậy."
Hứa Thư thuê hẵng một chiếc ô tô để đi Nam Chiếu.
Khi cô đến trung tâm thành phố đã ba giờ chiều, không khí vẫn rất náo nhiệt.
Khung cảnh xung quanh cũng mang theo mùi vị của mùa thu, không giống như mùa thu ở Khứ Sơ, con phố, ngõ hem hiu quạnh, buồn bả.
Xe chạy ngang qua tòa nhà Vantage, đi ngang qua một chiếc Maybach quen thuộc, Hứa Thư lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hứa Thư đi theo số phòng mà Tự Kiều gửi tin nhắn cho cô, khi cô vừa mở cửa, cô nhìn thấy cô gái nào đó đang ăn táo nhưng hai chân lại bị treo lủng lẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua-anh/2710708/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.