Hạ Nghiêu lôi kéo Lâm Dật Đường uống rượu, Lâm Dật Đường mỗi lần uống đều rất dễ đỏ mặt, hai gò má phiếm hồng. Hạ Nghiêu vừa rót rượu vừa nói: “Cậu thật giống thiếu nữ.”
Lâm Dật Đường mím môi cười, nhấc chân lên định đá Hạ Nghiêu thế nhưng lại chỉ đá trúng chân ghế.
Hạ Nghiêu cười rộ lên vỗ chân anh: “Aizz, cậu thật ngốc”
Hạ Nghiêu như cái bình rượu, Lâm Dật Đường tửu lượng lại thấp. Anh cúi đầu rũ tay, cũng không đáp lời Hạ Nghiêu.
Trình Nặc Đan xoa xoa chén rượu trên tay, nhìn dáng dấp Lâm Dật Đường như vậy, liền miệng tiện hề hề mà nói: “Vô tình gặp lại mối tình đầu, mượn rượu giải sầu, haizz anh Lâm, sao anh phải khổ như thế chứ?”
Lâm Dật Đường chỉ là uống nhiều rượu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi, nghe thấy Trình Nặc Đan nói vậy, anh he hé mắt: “Cậu ngừng ngay cho anh, ngày mai Bộ Thầm đến, anh đây sẽ nói cho y biết hôm nay cậu đùa giỡn gái nhà lành.”
Trình Nặc Đan ngay lập tức im bặt.
Hạ Nghiêu nghe được câu nói của Trình Nặc Đan, cảm thấy khá hứng thú nhướng mày nhìn Lâm Dật Đường.
Lâm Dật Đường: “Không phải đâu, đừng nghe Trình Nặc Đan nói mò.”
Hạ Nghiêu từ trước đến giờ rất có chừng mực, Lâm Dật Đường nói như vậy, hắn cũng liền không hỏi gì, bởi hắn cho rằng Lâm Dật Đường không muốn nghĩ đến những chuyện thương tâm trong quá khứ.
Chính là Lâm Dật Đường hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sự quan tâm của Hạ Nghiêu, anh chỉ là uống nhiều rồi choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-vo-dung/35366/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.