Chương trước
Chương sau
Mồ hôi đầm đìa lấm tấm trên trán của Phó Khanh Nhu làm cho Lãnh Đế Hàn ở cạnh túc trực không kiềm được tò mò cứ thế theo bản năng lấy tay đo nhiệt độ cho người phụ nữ.

"Sao lại nóng thế, sốt ư? Hừ, phiền thật đấy." Lãnh Đế Hàn thuận miệng mà vứt thẳng mấy từ ra khỏi vòm họng khản đặc đầy mệt mỏi.

Song anh cứ thích mạnh miệng thế chứ lương tâm anh lại không làm chủ được hành động của mình mà loay hoay đi tìm gì thứ gì đó.

Phó gia.

Nghe tin Phó Khanh Nhu - cô chị gái mình căm ghét bấy lâu nay nhập viện mà Phó Cầm Vy lòng rất lên sự vui mừng.

Nhanh chân tìm bà mẹ cùng kế với mình mà thuật lại đầu đuôi câu chuyện mình biết một lượt. Nhưng thật không ngờ rằng điều này đã đến tai Tuyết Mai từ trước, chỉ thấy bà ta bắt đầu nghĩ ngợi gì đó.

Một giọng nói vang lên "Mẹ đã sai người đến bệnh viện theo dõi nhất cử nhất động của Phó Khanh Nhu rồi. Chỉ cần người của Lãnh Đế Hàn sơ hở thì người của chúng ta sẽ khiến con nhỏ đó biến mất không một dấu vết. Rồi sẽ không còn ai làm kì đà cản mũi của con nữa, Cẩm Vy của mẹ à."

"Haha, mẹ thật là cao tay...nhưng lỡ như mấy người mẹ cử đi không xử được con ả kia thì làm sao?" Ôm lấy tay

Tuyết Mai, Phó Cầm Vy nũng nịu rồi lại lo lắng trước kế hoạch của mẹ mình nên cô ta thốt lên.

"..." Ngậm ngùi một lúc khá lâu, người đàn bà đứng tuổi bắt đầu nở một nụ cười gian tà mà có phần ác độc.

Phó Cấm Vy ngu dốt không hiểu nên ngây ngốc hỏi xem ý định của Tuyết Mai, chỉ thấy bà ta đưa cho cô một mẫu giấy nhỏ gấp hình vuông được bọc lại kĩ càng.

Bấy giờ giọng nói của con người ấy, cái con người mưu mô kia mới lên tiếng "Chiều nay cứ đến bệnh viện thăm chị gái của con trước, rồi chờ thời cơ đến gạo nấu thành cơm với Lãnh Đế Hàn thì sẽ chẳng còn ai dám mạnh miệng với con nữa. Nếu không được thì mẹ sẽ sai người sắp xếp mọi thứ rồi nhắn cho con sau, cứ thế trước đã đừng để vụt mất cơ hội ngàn năm này không thì mai sau khó có thể nào tiếp cận người đàn ông kia nữa đấy."

'Haha, cuối cùng cũng chờ được cái ngày này rồi. Cái ngày mà mọi thứ thuộc về mình còn cái con nhỏ kia chỉ là một thứ vô dụng, bất lực trước cảnh bị chồng phản bội, haha.' Phó Cẩm Vy thầm nghĩ, cô ta không ngừng cười thật lớn trong thâm tâm của mình mà không biết kế hoạch sắp tới của mình có thành công hay không.



Nhận được tin người chị mà mình quý nhất lại bị dị ứng đến nỗi phải nhập viện qua bao lần dò hỏi từ Cố Thiên

Tâm, Phó Kim Xuyên liền gọi ngay vào số máy của Lãnh Đế Hàn mà chất vấn.

Nhưng mãi mà không thấy ai nhức máy làm anh vừa đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm vừa luôn miệng mắng mỏ người anh rể mà cậu chưa một lần thừa nhận kia thậm tệ.

"Chết tiệt, cái tên điên đó cậy mình cái gì cũng biết hay gì. Hay là hắn nghĩ mình cao cao tại thượng rồi không xem chị mình ra gì cơ chứ, đúng là điên quá. Đã thế gọi còn làm chảnh nữa, không biết lại chết đi đâu rồi." Phó Kim Xuyên tâm trạng rối bời mà mắng nhiếc từng câu từng chữ cay đắng.

Vị giáo sư riêng của anh đứng cạnh mà cũng chỉ biết lắc đầu tỏ ý ngao ngán, bỗng cánh cửa được đẩy ra một bóng hình cao lớn, cùng với chiếc áo khoác trắng quần âu đen từ từ buông hạ giọng "Cậu có thật là đàn ông không vậy, Xuyên. Chị cậu tính khí như thế nào cậu còn không biết sao, nếu thật là cái người đàn ông họ Lãnh đó dám làm chuyện gì sai trái đối với chị ấy thì chắc chắn anh ta sẽ gặp phải điều không may mắn gì đâu. Nếu người ta đã không nghe máy thì cậu cũng nên dừng lại việc kiên quyết làm phiền họ rồi đấy, hãy chuyên tâm vào việc hiện tại đang làm trước đi." D

"..." Không để Phó Kim Xuyên có cơ hội nói Tống Tản đã cướp lời mà nói tiếp "Yên tâm đi mình đã nhờ ông anh mình đến bệnh viện xem xét tình hình chị cậu giúp cậu rồi, nếu có chuyện gì thì anh mình sẽ gọi lại cho." •)

Giáo sư thấy cách giải quyết của Tống Tản rất ổn thỏa lại nhanh chóng nên cũng rất hài lòng vì trong hai người học trò này của ông luôn có những điểm mạnh khác nhau và luôn đối lập nên bọn họ dễ dàng giúp đỡ người khác trong mọi hoàn cảnh.

Ở một không gian khác, vệ sĩ luôn túc trực trước cánh cửa phòng vip rất nghiêm ngặt khiến người của Tuyết Mai không cách nào đối phó được. Đã vậy thì đành phải thực hiện kế hoạch khác thôi.

Chỉ thấy một làm khói bốc ra từ phía xa đã thành công thu hút sự chú ý của đám người đứng cửa nhưng dù vậy bọn họ vẫn lạnh lùng, làm lơ việc mình vừa để mắt tới.

Thấy rằng kế hoạch của mình không thành bọn chúng lại nghĩ ngợi thêm cách, bỗng một tên đàn em trong số đó ú òa lên "Chúng ta giả làm bác sĩ đến thay thuốc xem sao?"

"À, đúng nhỉ? Tên đần này sao hôm nay lại trở nên thông minh vậy? Tốt lắm, mau chia nhau ra hành động đi." Tên cầm đầu nhìn cái đứa em dốt nát mà nói. (1)

Liệu kế hoạch của Tuyết Mai có thành công và ý kiến của tên khù khờ kia có làm nên sự nghiệp. Hãy cũng đón chờ chương tiếp theo nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.