Nghe tin Lãnh Đế Hàn đặt bàn từ sớm, chủ tịch của nhà hàng là một ông chủ rất kiêu ngạo cũng phải đến tận cửa tiếp đón thì ai cũng đã hiểu được sức ảnh hưởng của người đàn ôg này lớn đến như thế nào rồi.
Phó Khanh Nhu xuống xe với một trạng thái mắt sáng hơn những tia nắng chan chứa đầy sức sống chói lóa vào ngày hè. Vừa đến cửa đã thấy cả hàng người đứng chờ sẵn thẳng hàng trong rất nghiêm nghị mà phần nào kính trọng chào đón hai người.
Rồi một người đàn ông ăn mặc cũng phần nào ở cấp cao tiến đến trước mặt Lãnh Đế Hàn, miệng lưỡi trơn tru mà nói với giọng đầy khách khí.
"Lãnh thiếu, mời anh đi bên này." Lương Mộc người hơi cúi khi thốt ra mấy lời, ông giơ tay chỉ về hướng trên tầng dành cho khách Vip.
Nhưng người đàn ông lại chẳng để tâm mà quay qua hỏi ý kiến của Phó Khanh Nhu trước đã "Thế nào?"
"Hay là ngồi ở kia luôn đi, cả sáng nay tới giờ tôi chưa ăn gì rồi bây giờ lấy đâu ra sức nữa mà đi lên cái cầu thang dài dẵng kia." Phó Khanh Nhu chỉ về hướng bên phải cánh chỗ mình đứng không xa mà từ từ nhẹ giọng buông lời than.
Lãnh Đế Hàn trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng "'Cứ làm theo lời cô ấy nói đi."
Bấy giờ Lương Mộc mới để ý đến Phó Khanh Nhu, ông chỉ nghe nói rằng Lãnh Đế Hàn vừa kết hôn nhưng lại rất lạnh nhạt với người phụ nữ đó. Đâu ai ngờ anh lại đội vợ lên đầu mình như vậy chứ, ông thật căm phẫn kẻ đã ba mồm bảy miệng tung mấy cai tin ngu dốt đến chết người như thế.
Không dám làm chậm trễ bữa ăn của vợ tổng tài, Lương Mộc đích thân xuống bếp điều vị rồi chỉ dẫn mọi người làm một cách nhanh chóng. Chưa đầy năm phút sau trên bàn ăn lúc này đã chất chứa đầy ắp những món ăn mà cô thích.
Thấy Lãnh Đế Hàn không ăn mà chỉ mỗi mình là ngấu nghiến nên cô chu môi lên hỏi, nào ngờ anh lại cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô khiến tim thiếu nữ của người nào đó đập loạn nhịp.
"Cô ăn đi tôi không đói, nhưng mà phải nói nết ăn cũng xấu quá rồi đấy." Nghe xong câu nói này mà cô chỉ muốn tảng cho anh ta một đòn ngã ngay tại chỗ luôn ấy chứ.
Phó Khanh Nhu tính nếm thử ít canh cho trôi cơm nhưng vừa nuốt xuống một ngụm cô liền cảm thấy cổ họng mình có chút khó chịu rồi. Cô gấp gáp quay qua hỏi Lương Mộc "Canh này có tôm sao?"
Nhìn thấy biểu cảm không mấy khả quan của người phụ nữ Lãnh Đế Hàn đã phần nào có dự cảm không lành nhưng anh vẫn chưa đoán ra được điều gì.
Lương Mộc cứ chầm chậm giới thiệu món ăn vì tưởng mở đâu vì quý cô này cảm thấy ngon "Vâng, đây là món súp nổi tiếng nhất nhà hàng chúng tôi ạ. Mặc dù ngửi qua không phát giác ra được vị tôm nhưng khi ăn lại có vị tôm hòa tan...
Chưa chờ vị giám đốc kia nói xong người Phó Khanh Nhu đã nổi đầy mẫn đỏ mà ngất đi. Lãnh Đế Hàn nhanh tay đỡ lấy cô từ phía sau, ngay từ đầu anh đã cảm thấy có chút sai rồi thật không ngờ cô lại dị ứng với tôm. (
"Cương Trực, mau lái xe đến bệnh viện ngay." Lãnh Đế Hàn tức tối, lạnh giọng quát mạnh lên.
Cả hết mọi người ở đó đều thoát mồ hôi hột, ai ai cũng cúi sầm mặt lại không dám nhìn thẳng người đàn ông kia.
Chỉ riêng ông giám đốc là sợ đến tái mặt vì vừa bị người đàn ông nào đó tặng cho một ánh mắt tràn đầy sát khí, đúng là vô tội mà.
Cả đoạn đường đi đến bệnh viện Lãnh Đế Hàn cứ ôm cô trong vòng tay của mình mãi, mặc dù không nói nhưng nhìn vào sắc cảm hiện tại của anh cũng đủ để cho thấy hai chữ lo lắng' viết lớn lên mặt rồi.
Ba mươi phút sau.
Tính cả thời gian đến nơi và thời gian xét nghiệm máu để biết nguyên nhân cô bị nổi mẫn rồi ngất đi cũng khiến anh bồn chồn không thôi.
Vừa hay nghe tin bạn mình nhập viện Cố Thiên Tâm đã rất lo lắng mà nhanh chóng phi đến bệnh viện, cô thở dốc một lúc rồi mới lắp bắp lên tiếng "'Khanh..Nhu, sao rồi? Anh làm gì mà để cậu ấy xảy ra chuyện..thế?"
Lãnh Đế Hàn không nói mà giương ánh mắt chán ghét nhìn thẳng Cố Thiên Tâm khiến cô trong chốc lát lặng thing không dám nói nữa. Lúc này Đình Tư Kì mới chầm chậm bước đến hỏi han anh xem rốt cuộc là Phó Khanh Nhu có chuyện gì.
Lãnh Đế Hàn mặc dù có chút khó hiểu không biết tại vì sao lão bạn này của mình lại ở đây nhưng anh cũng không hỏi lý do mà chỉ kể lại ngắn gọn mọi chuyện cho cậu ta nghe thôi.
"Tôm? Anh không biết Khanh Nhu bị dị ứng với tôm à, cô ấy còn suýt mất mạng năm tám tuổi vì ăn một ít cơm có tôm từ người mẹ kế Tuyết Mai đấy." Vừa nói Cố Thiên Tâm vừa run run lên đầy lo lắng, bất an.
Bác sĩ vừa ra khỏi phòng chuẩn bệnh Cố Thiên Tâm đã tiến đến, giọng nói gấp gáp hỏi han tình hình của cô bạn mình.
"Mọi chuyện đã không còn gì đáng ngại nữa, người nhà có thể vào thăm bệnh nhân rồi." Một vị bác sĩ trẻ có giọng nói đầm ấm lên tiếng, mặc dù anh không cởi chiếc khẩu trang ra nhưng cũng đủ nhìn ra anh rất điển trai.
Lãnh Đế Hàn vừa mở cửa thì lại nghe cậu bác sĩ nói tiếp "Đã làm chồng thì nên biết vợ mình thích gì và ghét gì, chứ như anh thì không biết cô ấy còn nhập viện bao nhiêu lần nữa."
Nghe xong lời này Lãnh Đế Hàn có chút bất mãn, mặt anh bắt đầu lạnh tanh không còn một sắc đỏ của những đường gân máu nữa.
May thay lúc này Đình Tư Kì đã nhận ra được cơn lửa giận của bạn mình gần như sắp đạt đến đỉnh điểm nên anh liền nắm lấy cánh tay của Lãnh Đế Hàn, lắc đầu bảo anh nên kìm nén cảm xúc lúc này.
Giật tay rồi quay người đi vào trong phòng bệnh nhưng liệu anh có thật sẽ bỏ qua cho vị bác sĩ kia một cách dễ dàng như thế không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]