Biên tập: TBB
Chạng vạng ở bên kia bệnh viện, Viên Mộ Nhiên vừa nói xong thì gió tạt ngang qua vườn hoa cỏ quanh đó.
Định mệnh an bài?
Vu Tri Nhạc chớp mắt, nhìn về nơi khác. Cô cười giễu một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía anh ấy: “Chăm sóc thật tốt cho bố anh đi.” Cô hơi không nhịn được, không định che giấu bất cứ điều gì trong lòng.
Viên Mộ Nhiên bình tĩnh lại, nhếch miệng: “Đây là cự tuyệt sao?”
Vu Tri Nhạc đút một tay vào túi, gật đầu nhẹ: “Phải.”
Viên Mộ Nhiên vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Là tôi xúc động rồi.”
Vu Tri Nhạc không tiếp lời anh ấy, chỉ nói: “Đi đây.”
“Được, hẹn gặp lại.”
____
Mấy ngày sau, bệnh cảm mạo làm Vu Tri Nhạc nhức đầu tới một tuần cũng qua đi. Cô dọn dẹp lại phòng thuê một lần, lấy giấy tờ trong két sắt ra lau sạch sẽ.
Mở giấy tờ đất ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là tên người có quyền sử dụng đất, trên đó ghi ba chữ “Vu Tri Nhạc” rõ ràng. Mùa xuân năm 2010, bà nội đã đổi thành tên cô.
Chỗ giấy tờ ấy cầm trong tay thì nhẹ biết bao, nhưng chúng lại là gánh nặng ngàn cân đè ép cô mấy năm nay.
Vu Tri Nhạc khép giấy tờ lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ mình.
Đợi một lúc, bên kia nhận điện thoại.
“A lô, mẹ.” Vu Tri Nhạc gọi bà.
Có lẽ mẹ cô đang nấu cơm, bên tai có tiếng máy hút khói: “Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-khong-dung-dan-say-me/3289760/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.