Hà Yến bị kẹp bàn chân đau điếng.
Vốn nén giận, nhưng vào nội điện, lôi lôi kéo kéo một lúc lâu với người nọ, máu khi nãy xông lên lại chạy ào xuống hạ thân.
Tiểu biệt trùng phùng, da thịt vừa tiếp xúc, liền dẫn đến thiên lôi địa hỏa.
Nguyên Kinh cụp mắt phượng xuống, tránh ánh mắt kẻ trước mặt, “… Ngươi làm gì vậy?”
Hà Yến hít sâu một hơi, giọng khàn khàn, “Hoàng thượng, ta còn chưa làm gì đâu.”
Nguyên Kinh như không có sức, thoáng cái đã bị hắn đè ngồi trên giường nội điện, “… Đừng xé tay áo…”
Hà Yến thấy hắc mâu y lo lắng, đâu còn nhịn được, tay cũng nhanh nhẹn hơn, “Không xé, ta chỉ cởi quần áo ngươi thôi.”
Nguyên Kinh đỏ bừng tai, nhìn Hà Yến từ từ cởi hết xiêm y trên người, hơi lo âu, đầu óc dần dần rõ ràng.
Vốn định nói chuyện với hắn, song người này vừa vào phòng đã gấp gáp muốn làm chuyện đó.
Nguyên Kinh đẩy Hà Yến một phát không nhẹ không mạnh, “Khoan đã…”
Hà Yến nghe vậy động tác hơi chậm lại, nghĩ có lẽ Nguyên Kinh phát hiện mình khác với bình thường, không dám dùng sức mạnh, nhưng cũng tiếc rẻ dừng ở đây, giả vờ vẻ mặt ngoan ngoãn, thấp giọng nài nỉ, tiếng mơ hồ, “Hoàng thượng… chờ không được…”
Hơi thở nóng rực phả lên tai Nguyên Kinh, như lông vũ khều nhẹ.
Nguyên Kinh vô ý rụt lại, “… Trẫm có việc muốn hỏi ngươi…”
Hà Yến dĩ nhiên nhìn ra mắt phượng động tình, giơ tay vén lọn tóc đen xõa trên xương quai xanh xinh xẻo của Nguyên Kinh, cúi đầu ngậm xương quai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316672/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.