Trong khi nói chuyện, Hà Yến vất vả bóp nát viên thuốc trên tay, lôi một tờ giấy mỏng ra đọc kỹ.
Trên đó nói về việc Lâm Xương xin quân hưởng, ý của Hoàng thượng là, để kinh sư vững chắc, chỉ sử dụng năm ngàn nhân mã kia.
Hà Yến nhíu mày, trong đầu có biện pháp ứng đối, song thật sự lười viết thư cho Điền Sùng Quang lần nữa.
Dù sao Thuận Thuận xuất cung cũng bất tiện, mỗi lần kiểm tra đều chặt, vả lại mình cũng không còn xa thời gian xuất cung, đợi ra ngoài gặp mặt trao đổi chưa muộn.
Thuận Thuận đứng kế bên chờ hồi lâu, thấy không có việc gì, bèn quay người lui ra.
Ánh đèn le lói, đôi mắt trốn sau màn khác với vẻ trong veo ngày xưa, ngược lại như con sò cắn người.
“Hà huynh đệ, ngươi sắp đi rồi à?”
Hà Yến nghiêng đầu nhìn, mà chỗ Hoài Hoài vừa đứng lại trống vắng, trừ gió lạnh thong thả ra thì chẳng còn gì khác.
Vo tròn tờ giấy trong tay, Hà Yến cúi nhìn cái bóng trên mặt đất, cũng chỉ lẻ loi một mình.
Canh một.
Tiểu thái giám ở bên ngoài Vị Ương cung lại dậy luyện quyền đấm tường, miệng thở hồng hộc, nghe mà tim đập nhanh theo.
Hà Yến ngồi ngay ngắn, nhìn ngọn nến bập bùng trên bàn.
Tiếng Hoài Hoài đột nhiên lớn hơn, từ chính miệng mình nói ra, như thể cào tim.
“Nếu đi rồi, sẽ không thể gặp Hoàng thượng mỗi ngày nữa.”
“Trước kia chẳng phải ngươi ngày ngày trông mong Hoàng thượng chân tâm thật ý thích ngươi à…”
“Ngươi lừa Hoàng thượng như thế, Hoàng thượng biết được nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316669/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.